Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 86: Người Lâm Gia Đầu Tiên Mất Mạng

“Lâm Thần, Phổ Cách Đản Tư, còn một vị ta chưa biết tên, nhưng không quan trọng, ta chỉ cần biết là các ngươi đều đang ở khu vực tam giác Bermuda. Không phải các ngươi muốn giết ta sao? Đều tới đây đi!” Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt uy nghiêm của Cố Trường Khanh truyền ra từ trong vầng sáng.
“Lâm Thần, nếu như ngươi không trở lại, cứ cách mười phút ta sẽ chém đầu của một người của tộc ngươi, chém hết mà ngươi còn chưa trở về thì ta sẽ đích thân tới tìm ngươi.”
Bên trong quầng sáng, Cố Trường Khanh rũ mắt, từ nơi này nhìn đến, có thể thấy bên trong ánh mắt sâu thẳm kia chính là sự khinh thường rõ rệt.
Giống như đang nhìn một con sâu không biết trời cao đất dày mà ngọ nguậy dưới chân.
“Đây là người nào? Ra vẻ như vậy sao? Ánh mắt này là ý gì, khiến ta cảm thấy rất khó chịu.”
“Không thích thì tới xử hắn đi? Ngươi ở đây kêu ca cái gì?”
“Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng nhìn khí phách này thì rõ ràng là một kẻ không dễ chọc.”
Ở hiện trường, không ít siêu văn nhân vì ánh mắt khinh rẻ kia của Cố Trường Khanh mà cảm thấy khó chịu không vui.
Nhưng mà bọn họ chỉ dám ở đây châm chọc vài câu, chẳng có một ai thật sự dám qua đó làm gì hắn.
. . .
“Phổ Cách Đản Tư, ngươi nghe thấy chưa? Hắn biết ngươi cũng tham dự, ngươi không đi thì thôi, tùy ngươi, nhưng nếu ta và Bạch Tinh bị hắn giết thì người tiếp theo sẽ chính là ngươi.”
Lâm Thần cười lạnh một tiếng, đoạn nói: “Bạch huynh, đi, chúng ta cùng đi gặp hắn.”
“Được!”
Thù giết muội muội, không thể không báo!
Vả lại, gã vẫn hết sức tự tin đối với thực lực của bản thân mình.
Hai người đằng không bay ngang trời, trong chớp mắt đã đi xa.
Phổ Cách Đản Tư không hề có dự định sẽ đi cùng bọn họ, quả thực gã sợ tòa thành này sẽ đột nhiên cởi bỏ phong ấn, gã không muốn bỏ lỡ cơ duyên ở nơi đây.
. . .
“Đó là áo giáp của tộc Gothra?”
Một người đàn ông mặc áo giáp Lôi Viêm Thú nhìn thân ảnh Tiểu Đoàn Đoàn trong quầng sáng, trong ánh mắt khiếp người tràn ngập sát ý, “Thì ra là bọn chúng giết Gothra Hoàng, cuối cùng cũng để ta tìm được các ngươi!”
Dứt lời, hắn liền đi về phía lối vào số một ở bên phía hải thú nửa người nửa thú.
“Đại ca, thăm dò tình huống thế nào rồi? Tìm thấy người đã giết hại người của các ngươi rồi sao?”
Phía trước là nhóm người Hải tộc, một người mặc áo giáp Kình Sa Bạo nhìn người quay về từ bên trong cánh cửa thần bí của tòa thành, thuận miệng hỏi.
Bởi vì viên thiên thạch từ bên ngoài vũ trụ rơi xuống, không chỉ có không ít hải thú có thể biến hóa ra hình dáng nửa thú nửa người, mà còn có thể dùng chính hình dạng bản thể của mình chuyển hóa thành áo giáp cực mạnh bao phủ cơ thể.
Người mặc áo giáp Kình Sa Bạo này chính là một trong số đó.
. . .
Kinh Đô, biệt thự Lâm gia, trên quảng trường.
Hơn mười thành viên của Ma Minh đang áp chế bảy mươi sáu người Lâm gia, cộng thêm cả Lâm Nguyệt Dao, Lâm Thủy Dao và Cố Nghiên Nghiên là bảy mươi chín người.
“Cố lão bản, là một mình Lâm Thần chọc tới ngài, chúng ta không liên quan gì! Cầu xin ngài khoan dung, xem chúng ta như một con chó mà bỏ qua đi!”
Người đứng đầu Lâm gia hiện tại chính là phụ thân của đám Lâm Thần, đang run run rẩy rẩy mà nhìn lên thân ảnh đang nghiêng người dựa vào Tu La Vương Tọa ở trên cao, hèn mọn cầu xin tha thứ.
“Ngươi là ai?”
Cố Trường Khanh rũ mắt, nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng.
“Cố lão bản, ta là gia chủ hiện tại của Lâm gia, Lâm Chấn Hùng, cầu xin ngài hãy buông tha chúng ta.” Thái độ của vị này hết sức khúm núm.
“Cố lão bản, cầu xin ngài tha cho chúng ta đi! Chuyện Lâm Thần làm chúng ta thật sự không biết gì hết.”
“Đúng vậy Cố lão bản, cầu xin ngài.”
Những người còn lại của Lâm gia cũng đều dập đầu cầu xin tha thứ.
Ánh mắt Cố Trường Khanh hờ hững, thản nhiên mở miệng: “Lôi nữ nhân bên cạnh Lâm Chấn Hùng ra, nếu trong mười phút Lâm Thần còn chưa đến thì chém đầu bà ta trước.”
“Không, không thể, Cố lão bản, đừng mà!”
Mẫu thân của Lâm Thần, Nam Cung Ngọc Lâm nghe thế, trong nháy mắt bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, kinh hoảng hét lên.
“Vâng!”
Một chiến sĩ Ác Ma tiến lên, không để ý bà ta đang sợ hãi và tuyệt vọng thế nào, y mạnh mẽ túm lấy bà ta lôi ra ngoài, xô ngã xuống đất.
Thao Thiết nhìn nhóm người trước mặt, hừ lạnh nói: “Thiếu gia chủ tương lai của các ngươi dám giết thành viên của Ma Minh ta, từ giờ phút hắn dám xuất thủ ấy thì xem như đã tuyên án tử hình cho mấy người các ngươi, lại còn muốn cầu xin lão bản cho một con đường sống ư? Nực cười.”
“Mẹ!”
Lâm Thủy Dao cũng đang bị áp trên mặt đất, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn mẹ mình bị người khác hung hăng dẫm trên mặt đất thì cô không khỏi phẫn nộ gào lên, móng tay cào xuống đất đến bật cả máu.
“Mẹ ư? Lôi nữ nhân kia ra luôn đi.”
Cố Trường Khanh nghe thấy thanh âm của cô liền nhàn nhạt phân phó: “Người thứ hai sẽ giết chính là cô ta.”
“Vâng!”
Tần Vũ Phỉ dẫn đầu bước ra khỏi hàng, lúc đi lên thì tương đối nhẹ tay nhẹ chân đẩy Lâm Thủy Dao ra ngoài.
“Ô ô ô! Mẹ, ta sợ!”
Cố Nghiên Nghiên mới ba tuổi, nhìn thấy tiểu di bị bắt thì cô bé rốt cuộc không nhịn được nữa, nhào vào khóc lớn trong lòng Lâm Nguyệt Dao.
Thành viên Ma Minh là một đám hung thần ác sát, cô bé còn nhỏ tuổi như vậy sao có thể không sợ hãi?
“Khóc cái gì? Cẩn thận ta giết chết ngươi.”
Nhất thời có một chiến sĩ Ác Ma nổi giận quát: “Nếu không bắt nó câm miệng được thì đừng trách ta chém nó trước tiên.”
“Nghiên Nghiên ngoan, đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu.”
Lâm Nguyệt Dao vỗ nhẹ sau lưng con gái, thấp giọng dỗ dành.
Ánh mắt Cố Trường Khanh bất giác rơi xuống trên người bọn họ, không hiểu sao, trong lòng hắn thoáng dâng lên một cảm xúc hơi ngột ngạt, cứ có cảm giác đã từng quen biết cô gái này.
Mà đứa bé trong lòng nàng cũng khiến cho hắn có một cảm giác muốn thân cận một cách khó hiểu.
Thấy hắn nhìn tới, Lâm Nguyệt Dao cũng nhìn về phía hắn.
Bốn mắt hai người đối diện nhau, ánh mắt Cố Trường Khanh bình tĩnh, ánh mắt nàng lại vô cùng phức tạp.
Tần Vũ Phỉ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại vẫn không nói gì.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, vẫn chưa thấy Lâm Thần trở về.
“Chém bà ta đi!”
Cố Trường Khanh nhìn đồng hồ, ra hiệu cho người đang dẫm lên Nam Cung Ngọc Lâm, ý bảo có thể ra tay.
“Đừng, đừng mà! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!”
Trong mắt bà ta tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi, không ngừng giãy giụa, gào thét giống như người mắc chứng cuồng loạn.
Vị chiến sĩ Ác Ma này hoàn toàn không thèm để ý, trực tiếp nâng đao định chém xuống.
“Đợi đã!”
Mắt thấy mẫu thân sắp chết, Lâm Nguyệt Dao rốt cuộc không nhịn được nữa, vội vàng đứng dậy bước ra.
Xì xì!
Nhưng mà chiến sĩ Ác Ma kia sao có thể nghe mệnh lệnh của người ngoài, không hề dừng lại, mạnh mẽ dùng một đao chém đứt đầu bà ta.
Tiếng hét chói tai đột nhiên ngừng bặt, máu tươi bắn lên không trung, văng cả vào người những người ở gần đó.
Cơ thể của Lâm Nguyệt Dao và Lâm Thủy Dao run lên, chết lặng hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận