Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 91: Người Xấu!

Khoảng hai tiếng sau.
Vút!
Thao Thiết trở về, cầm trong tay giấy giám định quan hệ cha con đưa cho Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhận lấy rồi mở ra xem.
Nhìn thấy độ trùng nhau đạt tới 99.99%, ngọn lửa đen trong lòng bàn tay Cố Trường Khanh liền bốc lên, giấy giám định trong nháy mắt đã hóa thành bột phấn.
“Chuyện gì đây? Chẳng lẽ không phải?”
Mọi người nhìn thấy hắn thiêu hủy giấy giám định trong tay thì trên mặt không khỏi lộ vẻ khác thường.
Nhưng Lâm Nguyệt Dao lại rất bình tĩnh, đời này nàng chỉ có một người đàn ông là Cố Trường Khanh.
Con gái không phải của hắn thì còn có thể là của ai?
Lúc này, Cố Trường Khanh bình tĩnh quay sang nói với Lâm Nguyệt Dao: “Ôm con gái của ta về phòng đi, lát nữa ở đây sẽ là một khung cảnh huyết tinh, sẽ khiến nó bị ám ảnh tâm lý.”
“Được, Thủy Dao, chúng ta quay về.”
“Vâng!”
Lâm Thủy Dao sợ hãi gật đầu, cùng tỷ tỷ quay về biệt thự Lâm Uyển.
Đợi bọn họ đi xa, Cố Trường Khanh mới nói: “Chém hết đi.”
“Đừng, đừng mà!”
“Súc sinh! Ta liều mạng với các ngươi!”
Nghe được lời này, mọi người Lâm gia tuyệt vọng và bất lực, có người vẫn đang cầu xin tha thứ, có người lại gào lớn đánh về phía thành viên Ma Minh đang ở gần nhất.
“Chết cho ta!”
Mỗi thành viên Ma Minh đều là hung thần ác sát, vung đao lên chém không hề thương tiếc.
Chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, nơi đây đã biến thành khung cảnh máu chảy thành sông, thi thể đầy đất.
Vút!
Lúc này, một siêu văn nhân của chính phủ bay nhanh tới, bẩm báo với Cố Trường Khanh đang ngồi trên cao: “Cố lão bản, thân phận của Bạch Tinh đã tra ra, chính là chủ tịch tập đoàn Bạch Long. Tập đoàn Bạch Long này có thực lực không thể khinh thường, có hơn ba trăm siêu văn nhân cường đại dưới trướng.”
Cố Trường Khanh gật đầu, sau đó rũ mắt nhìn xuống phía dưới: “Thao Thiết, nghe thấy chưa?”
“Các huynh đệ, đi, theo ta đi giết sạch tập đoàn Bạch Long!”
Thao Thiết nghe vậy thì hô hào mọi người, trùng trùng điệp điệp đi thẳng tới tập đoàn Bạch Long.
“Vương Thụy, cho người tới đây nhặt xác giúp ta, có thể đóng hình chiếu rồi.”
Cố Trường Khanh nói xong thì tán bỏ Tu La Vương Tọa, chậm rãi hạ xuống đất.
Hắn vừa dứt lời, thành viên tổ Long Vương bên phía tam giác Bermuda đã tắt đi dụng cụ trình chiếu trong tay.
Hình chiếu cũng theo đó mà biến mất.
Cố Trường Khanh xách Lâm Thần và Bạch Tinh còn chưa chết tiến vào bên trong một tòa nhà.
A A A! Rống!
Vừa tiến vào không lâu, bên trong đã truyền ra những thanh âm kêu gào thảm thiết sống không bằng chết.
“Đây là… Cố lão bản đang làm gì thế?”
“Tiếng kêu thảm thiết này…”
“Thủ đoạn này… quá…”
“Không hổ là Cố đại lão, đủ tàn nhẫn!”
Mọi người bên ngoài khu biệt thự nghe được tiếng kêu thống khổ bên tai, cả người đều nổi da gà.
Chỉ nghe những tiếng hét thảm thiết này thì trong đầu mọi người đã không kìm được mà tưởng tượng ra những hình ảnh đáng sợ.
Hơn mười phút sau, thanh âm bên trong đuối dần rồi biến mất.
Cố Trường Khanh từ bên trong đi ra, trên áo giáp dính đầy máu tươi.
Hắn tán đi áo giáp, đi thẳng về phía biệt thự Lâm Uyển.
Hắn không có tình cảm gì với Lâm Nguyệt Dao, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn thích con gái mình.
Lâm Thần và Bạch Tinh đều chết rất thảm.
Đợi những người thu dọn lát nữa tới nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa cho khiếp người tại chỗ.
Siêu văn Cửu Long Kéo Quan, Bất Tử Điểu, áo giáp Đế Hoàng, áo giáp Viêm Long đều đã tới tay, thu hoạch hôm nay đúng là không tồi.
. . .
Biệt thự Lâm Uyển.
Trong phòng khách.
“Tỷ, thật sự cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Lâm Thủy Dao mãi mới lấy lại được bình tĩnh, nước mắt trên mặt còn chưa khô, đang ngồi bên cạnh Lâm Nguyệt Dao nắm chặt tay nàng, trái tim đập thình thịch liên hồi vì tìm được đường sống trong chỗ chết.
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao phức tạp nói: “Ta là tỷ tỷ ngươi, có gì mà cảm ơn? Về sau chúng ta đều phải sống tốt mới được.”
“Tiểu di đừng sợ, người xấu đều đi cả rồi.”
Cố Nghiên Nghiên ngây thơ ngồi trong lòng Lâm Thủy Dao, non nớt an ủi cô.
Vừa rồi ở bên ngoài cô bé bị dọa, luôn luôn trốn vào lòng mẹ, còn chưa nhìn thấy hình ảnh Cố Trường Khanh chém đầu Lâm Chấn Hùng.
Bởi vậy sau khi về đến nhà cô bé cũng không quá sợ hãi.
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đẩy ra.
Cố Trường Khanh đã bỏ đi áo giáp tiến vào.
“A, người xấu đến!”
Nhìn thấy Cố Trường Khanh, Cố Nghiên Nghiên bị dọa đến mức kinh hoảng, vội trốn vào sau lưng mẹ mình.
“Người xấu?”
Nghe con gái gọi mình như vậy, Cố Trường Khanh hơi sửng sốt.
Lâm Nguyệt Dao cười khổ nói: “Nghiên Nghiên đừng sợ, đây là cha của con.”
Cố Nghiên Nghiên lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi, khiếp đảm nói: “Không, hắn là người xấu, không phải cha con.”
Có phản ứng này là do vừa rồi đã bị Cố Trường Khanh dọa sợ, hiện tại ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái.
“Ngươi xem…”
Lâm Nguyệt Dao bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Trường Khanh.
“Ta chỉ đến nhìn nó một cái, nếu nó sợ thì thôi vậy, chăm sóc nó cho tốt, ta sẽ phái người bảo vệ các ngươi, đừng để con gái ta chịu khổ.”
Cố Trường Khanh nói xong thì xoay người rời đi.
Trong lúc đó, khoảng cách của bọn họ còn chưa đến hai mét.
Bởi vậy Trấn Hồn Ấn vẫn chưa bị kích hoạt.
Cố Nghiên Nghiên vẫn núp kín sau lưng mẹ, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa thì mới nhỏ giọng hỏi: “Mẹ à, người xấu đi rồi sao?”
“Đi rồi, có điều đó không phải là người xấu, là cha của con, nhớ chưa?”
Lâm Nguyệt Dao xoa đầu bé, nhấn mạnh nói: “Vừa rồi là cha con đang đánh người xấu.”
“Thật sao? Vậy là con trách nhầm cha rồi sao?”
Trên khuôn mặt tinh xảo đáng yêu của Cố Nghiên Nghiên lộ ra vẻ bán tín bán nghi.
“Thật đó! Con ấy…” Lâm Nguyệt Dao bất đắc dĩ nhẹ nhàng xoa đầu bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận