Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 92: Quan Điểm Của Cao Tầng Long Quốc (1)

Kinh Đô, biệt thự Lâm gia.
Vút!
Lúc này Cố Trường Khanh từ bên trong bay ra, bay thẳng tới đại sảnh hội nghị tối cao của chính phủ.
“Chuyện quái gì đây? Vì sao hắn không chết?”
Ở một góc bí ẩn, người mặc áo choàng đen vừa đến nơi, từ xa nhìn thấy bóng lưng Cố Trường Khanh, ánh mắt gã tối sầm, vô cùng nghi hoặc: “Rốt cuộc vì sao lại thế?”
Nãy giờ gã đã sử dụng tinh thần lực bao trùm cả khu biệt thự, lẽ ra Cố Trường Khanh tuyệt đối không thể thoát chết mới phải.
“Chết tiệt, chẳng lẽ bọn họ còn chưa tới gần hai mét? Chẳng lẽ còn chưa nhận nhau?”
Ánh mắt người mặc áo choàng đen âm trầm, âm tình bất định vừa suy nghĩ vừa quay trở về.
Hừ!
Gã hừ lạnh một tiếng, “Cố Trường Khanh, là ngươi ép ta, đừng trách ta bắt cóc con gái ngươi rồi bắt ngươi tới cứu nó.”
Nói như vậy nhưng hiện tại gã không dám tùy tiện ra tay, Cố Trường Khanh còn chưa đi xa, gã mà dám hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này thì người mất mạng sẽ chính là gã.
Ẩn mình vào một góc tối, gã bắt đầu bấm tay xem bói.
Chốc lát sau, sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi: “Làm sao có thể, ta bắt cóc con gái hắn, vậy mà ta lại có đến chín phần nguy cơ tử vong, hắn thực sự lợi hại như vậy sao?”
“Bỏ đi, ta cứ chờ xem, ta không tin cha con bọn họ vĩnh viễn không gặp nhau.”
“Nếu như các ngươi không nhận nhau cũng chẳng sao, đợi ta lấy lại được áo giáp siêu văn của ta rồi thì sẽ đường đường chính chính trực tiếp tới giết ngươi.”
Thấp giọng lẩm bẩm một câu, nháy mắt gã đã rời khỏi địa phận Đông Kinh.
Hiện tại gã vẫn đang là thân xác người phàm, không có chút niềm tin nào có thể đánh bại Cố Trường Khanh.
Nhưng nếu như gã lấy lại được áo giáp siêu văn bị phong ấn ở Tổ Tinh, vậy thì không nhất định.
. . .
Cùng một quãng thời gian, tập đoàn Bạch Tinh.
Ầm ầm!
Trên không trung, hai phe đang điên cuồng chém giết.
Những siêu văn nhân ở tổng bộ tập đoàn Bạch Tinh chỉ có chưa đến trăm người.
Có Thao Thiết và Tiểu Đoàn Đoàn tọa trấn, trận chiến này hoàn toàn là một bên đơn phương tàn sát.
Không tồn tại chuyện gì đáng để lo lắng.
...
Chính phủ, đại sảnh hội nghị tối cao.
Cố Trường Khanh đi vào.
“Cố tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”
Những siêu văn nhân canh giữ bên ngoài thấy Cố Trường Khanh đến thì giống như nhìn thấy thần tượng, vẻ mặt sùng bái đi tới nghênh đón.
Cố Trường Khanh gật đầu, “Đưa ta đi gặp đám người Hiên Viên Vương Thụy.”
“Vâng, Cố tiên sinh, mời ngài đi hướng này!”
Siêu văn nhân của chính phủ ngay cả dự định đi xin chỉ thị cũng không có, cứ thế dẫn theo Cố Trường Khanh đi tới đại sảnh hội nghị tối cao của cấp trên.
Tới bên ngoài cửa phòng, siêu văn nhân kia gõ cửa nói: “Ba vị bộ trưởng, Cố tiên sinh đến.”
“Cái gì? Mau mời vào.”
Thanh âm kinh ngạc từ bên trong truyền ra.
“Cố đại lão, có thể ký tên cho ta có được không?”
Siêu văn nhân kia tranh thủ thời gian, chờ mong mà nhìn Cố Trường Khanh.
“Ta không có bút.”
“Ta có!”
Anh ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi, vội vàng lấy từ trong túi ra một cái bút và một tờ giấy.
Cố Trường Khanh gật đầu, nhận lấy bút, xoẹt xoẹt ký tên mình lên.
Sau đó trả lại cho đối phương rồi đẩy cửa đi vào.
“Cố tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh!”
Ba người Hiên Viên Vương Thụy đang ngồi quan sát màn hình chiếu bên phía tam giác Bermuda, thấy Cố Trường Khanh xuất hiện thì đều đứng lên mỉm cười chào hỏi.
Cố Trường Khanh thoáng gật đầu, đi đến phía trước cái bàn có màn hình chiếu, chăm chú quan sát thành phố khoa học kỹ thuật trên hình, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi: “Các ngươi thấy thành phố này thế nào?”
“Cố tiên sinh, trước tiên ngồi xuống cái đã.”
Hiên Viên Vương Thụy rời khỏi vị trí của mình, nâng tay mời.
Trong phòng chỉ có ba cái ghế.
Cố Trường Khanh cũng không khách khí, hắn có tư cách ngồi vào chỗ này.
Sau khi ngồi xuống thì châm cho mình một điếu thuốc, nhìn cảnh tượng trong màn chiếu, đoạn nói: “Nếu như có thể công chiếm thành phố khoa học kỹ thuật ấy thì chúng ta sẽ nghênh đón bước tiến khoa học kỹ thuật chưa từng có trong lịch sử, sự tiến hóa sẽ bùng nổ, người bình thường cũng có thể thức tỉnh được siêu văn.”
Nghe Cố Trường Khanh nói vậy, ba người còn lại đều thấy khiếp sợ, “Cái gì? Người thường cũng có thể? Không phải sau khi thiên địa dị biến, dù có khắc hình xăm lên người cũng không có tác dụng gì sao?”
“Nguyên lý gì thì tạm thời ta không rõ lắm, đợi chiếm được thành phố này xong thì tự các ngươi cho chuyên gia tới điều nghiên thử xem.”
Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, thản nhiên nói.
Hắn ở kiếp trước chẳng qua chỉ là một người thường ở đáy xã hội.
Còn chưa thể chạm tới loại bí mật này.
Hắn chỉ biết, vào kiếp trước, siêu văn nhân trên toàn thế giới liên hợp lại, dưới tình huống tổn thất cực kỳ thảm trọng mà cũng mới chỉ đánh vào chưa tới một phần ba thành phố khoa học kỹ thuật trước mắt.
Nhưng cho dù như thế thì cũng khiến cho các quốc gia trên toàn cầu tiến vào thời kỳ bùng nổ khoa học kỹ thuật, nhanh chóng tiến hóa vượt trội.
Rất nhiều người có tiền đều bởi vì thế mà thức tỉnh siêu văn.
Nhiều hơn nữa thì hắn cũng không biết.
“Nếu người bình thường cũng có thể thức tỉnh siêu văn, vậy đây chính là một lần quật khởi mới trong lịch sử nhân loại!”
Ba người ngồi đây, trong mắt đều dấy lên ngọn lửa nóng rực.
Cố Trường Khanh hờ hững không nói gì mà chỉ lẳng lặng hút thuốc, mắt nhìn theo quân đội người máy đang tuần tra bên trong thành phố khoa học kỹ thuật.
Tòa nhà trung tâm giống như hạc trong bầy gà được bao phủ bởi vòng tròn sao (những vòng tròn thường thấy bên ngoài một hành tinh) kia chắc chắn không phải bình thường.
Kiếp trước hắn chưa từng nghe nói trong số những siêu văn nhân cường đại trên thế giới, có ai có thể hoàn toàn tấn công vào thành phố khoa học kỹ thuật này.
Cố Trường Khanh hiện giờ đang vô cùng động tâm, rất muốn chiếm lấy toàn bộ thành phố, để nó trở thành địa bàn của riêng Ma Minh bọn họ, dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của riêng hắn, chứ muốn biến điều này trở thành sự thật là việc gần như bất khả thi.
Chờ một lát không nghe thấy hắn nói gì, Hoàng Mạnh Quốc mới chủ động mở miệng: “Cố tiên sinh, ngươi muốn chúng ta làm thế nào thì cứ việc đề xuất.”
“Đúng thế, chúng ta đều nghe chỉ thị của ngươi.”
Hiên Viên Vương Thụy và Long Chiến Quốc đồng loạt khẳng định quan điểm chung.
Ngón tay thon dài của Cố Trường Khanh gõ nhè nhẹ lên bàn, tiện tay dập tắt tàn thuốc trong tay, đoạn nói: “Ta đang nghĩ nếu muốn chiếm được thành phố này thì sẽ có một trận đánh ác liệt diễn ra. Hơn nữa nếu không thể khống chế được nó trong vòng hai tháng tới thì đến lúc đó, nó sẽ rời khỏi tinh cầu của chúng ta.”
Kiếp trước, hắn nghe nói là hai tháng sau khi hiện thế, thành phố khoa học kỹ thuật hiện đại ở Bermuda sẽ tự bay lên trời rồi rời đi.
Chỉ có thời gian hai tháng, nhiều lắm thì hắn chỉ có thể tu luyện tất cả các siêu văn lên bát giai.
Cấp bậc càng cao thì càng khó tăng lên.
Ba người nghe vậy thì nhíu mày, kinh nghi hỏi: “Nó còn có thể di chuyển được? Vậy thì bất kể làm thế nào, chúng ta cũng phải nhanh chóng đánh hạ!”
Cố Trường Khanh gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, tập hợp tất cả gấu trúc qua đó đi, có thể sẽ có tổn thất, nhưng nếu có thể chiếm được tòa thành này, vậy thì lợi ích đạt được sẽ càng lớn.”
Long Chiến Quốc không hề do dự, vội đáp: “Được, giờ ta sẽ cho người liên hệ với các bảo mẫu của tất cả gấu trúc, bảo bọn họ nhanh chóng tới tam giác Bermuda tập hợp.”
Dứt lời ông nhanh chóng rời đi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận