Thương Hải Điệp Ảnh
Chương 13: Phỏng vấn phong vân (3)
" Đúng thế, giờ tôi đã hiểu vì sao cậu không xin được việc làm rồi." Lữ Thiên Tư nói thuận theo:
Người cá tính như thế, công ty nào mà thích được cơ chứ?
" Vừa vặn ngược lại." Cừu Địch bị người ta mỉa mai cũng chẳng giận dỗi, nhưng y không phải loại cúi đầu nhẫn nhịn, có là nói hết ra:" Thời gian tôi có việc làm không ít hơn thời gian tôi thất nghiệp, trước nay tôi không thiếu việc làm. Tôi nghĩ, mọi người tới đây, bao gồm cả tôi, đều mang nguyện vọng kiếm được một công việc có thể diện, chúng tôi có thể tiếp nhận sự bới móc của các vị, nhưng không chấp nhận sự sỉ nhục vô duyên vô cớ."
Bị người ta đáp trả, Lý Tằng Hoa cũng thấy khó nhằn nhìn sang người chủ trì Đường Anh, Đường Anh không ngờ gặp phải tình huống bị người tuyển dụng chỉ trích, cô xem hồ sơ của Cừu Địch:" Tôi rất tán thưởng người có cá tính, có điều chỉ biết nói mồm thôi thì không tính ... Cậu tốt nghiệp Đại học Sơn Đông, chuyên ngành văn học Hán ngữ, sau khi tốt nghiệp mấy năm, vì sao không thấy phản ánh kinh nghiệm công tác?"
" Bởi vì dù tôi có viết vào hồ sơ thì các vị xem cũng chẳng hiểu được." Cừu Địch đáp:
Thôi xong rồi, Cảnh Bảo Lỗi rên rỉ trong lòng, không ngờ Cừu Địch trông điềm tĩnh chững chạc là thế mà còn khùng hơn cả cái thằng Bao Tiểu Tam. Hay dở gì thì Bao Tiểu Tam cũng muốn kiếm một bữa cơm, còn thằng này tới đây cứ như để đối đầu với người ta. Vậy chỉ có một kết quả thôi: Cút xéo.
" Thế à, sao tôi không nhìn ra cậu còn là một nhân tài làm trong ngành nghề cao cấp." Đường Anh khinh miệt, lời của Cừu Địch đã đụng chạm tới tự tôn của cô:
" Cô nói đúng rồi đây, đây đích thực là ngành nghề cao cấp, tôi nói cho cô biết, tôi làm việc xử lý bề ngoài mặt phẳng hợp chấp hóa học cao phân tử của thiết bị thông tin kỹ thuật số cao cấp. Không biết cô đã nghe thấy chưa?" Cừu Địch tuôn ra một trang thuật ngữ:
Đường Anh nghe mà sững sờ, mặc dù từng chữ trong đó cô hiểu, nhưng không hiểu cụ thể ngành nghề này, quay sang nhìn đồng nghiệp, hai người kia cũng kinh ngạc lắc đầu. Cả những người tham gia tuyển dụng cũng nhìn Cừu Địch với con mắt khác.
Không thể nào là nói bừa được, toàn thuật ngữ khoa học như thế, Đường Anh tuy không hiểu nhưng cũng nhận ra, tò mò hỏi:" Đó rốt cuộc là nghề gì, có thể nói đơn giản chút không?"
" Nói đơn giản một chút à ..." Cừu Địch dừng lại, cười nói:" Dán màn hình điện thoại, các cô ngay cả cái đó mà không biết sao?"
"Vãi!" Không biết là tên nào đằng sau buột miệng kêu lên, sau đó là tiếng ghế đổ cái sầm, tiếng cười vang dội, người giậm chân người vỗ tay.
Bị người ta trêu đùa rồi, Đường Anh đỏ mặt tía tai, suýt bóp gẫy bút, gương mặt béo tốt hiền hòa của Lữ Thiên Tư đánh lại, chỉ ra ngoài cửa:" Bây giờ cậu đi được rồi đấy, mang cái tự tôn của cậu đi xử lý hợp chất hóa học cao phân tử đi."
" Cám ơn, còn khí độ của cô nói cho tôi biết, cô sống trong một hoàn cảnh thiếu thốn tự tôn, không biết học cách tôn trọng người khác, chắc là môi trường làm việc của cái công ty này chẳng ra cái gì rồi." Cừu Địch bỏ lại một câu rồi hiên ngang mà đi, bước chân tiêu sái hơn Bao Tiểu Tam nhiều:
“Yên lặng! Yên lặng!” Lữ Thiên Tư dùng cánh tay nần nẫn thịt trút giận lên cái bàn trước mặt:
Phải mất một lúc mới ổn định được hiện trường, Đường Anh cũng lấy lại được bình tĩnh, không thèm chấp, nói vài lời sướng cái miệng thì có ý nghĩa gì chứ, rốt cuộc chỉ là kẻ thất nghiệp thôi, thứ tứ tôn đó chẳng đáng một xu, hô:" Người tiếp theo, Quách Ngọc Thu."
Đó là một nam thanh niên để râu, tướng mạo trông già hơn tuổi thật, bước chân tự tin, tới trước mặt ba người tuyển dụng, chưa đợi được hỏi đã nói:" Tôi đi xin việc bị lừa đóng phí báo danh tám lần, chính vì tin nhắn rất lịch sự mà tôi mới từ Mật Vân tới đây, cách nơi này rất xa. Nếu các vị chỉ muốn trêu đùa sự nhiệt tình của mọi người thì còn đáng hận hơn là những kẻ lừa tiền báo danh đấy."
Bên tuyển dụng bị nói cho bẽ mặt rồi, không ngờ công ty thoáng cái rơi xuống ngang hàng với những công ty lừa đảo hạng bét, phía dưới cũng không còn ai cười nữa, tất cả nhìn họ chằm chằm.
Có điều kết quả không thay đổi, sau một hồi tranh cãi kịch liệt, nam tử kia đóng sầm cửa bỏ đi. Phòng hội nghị vang lên tiếng hô kìm nén của Đường Anh:" Người tiếp theo ..."
Không ai bỏ đi, cho dù qua chuyện vừa rồi đã hiểu, cơ hội rất mong manh, bọn họ vẫn ở lại, hi vọng sự kiên trì của mình được phía tuyển dụng coi trọng.
Lại nói tới Cừu Địch vừa ra tới bên ngoài thì bị Bao Tiểu Tam kéo lại, hai người đi ra ghế ở đại sảnh chờ đợi, nhìn người nọ nối người kia, hoặc đùng đùng nổi giận, hoặc cúi đầu ủ rũ, hoặc thở dài sườn sượt rời đi, trong lòng chính bản thân cũng không dễ chịu.
Lăn lộn xã hội lâu rồi, thấy nhiều rồi, chuyện bị người ta từ chối, bị người ta xem thường đã chẳng khiêu chiến được giới hạn đạo đức của ai nữa. Hai người họ đang đợi Cảnh Bảo Lỗi, không biết anh tràng xinh gái mới làm quen đó kết cục thế nào.
Bao Tiểu Tam nhớ ra một việc:" Cừu Địch, thằng súc sinh mày, gần đây công việc thế nào?"
" Tốt lắm, hôm qua tới quảng trường biểu diễn patin, đặt xe công ty bên đường ..."
" Hả, đánh mất à?"
" Không mất, chỉ bị thành quản kéo đi mất thôi ... Ài, sau đó bị bà chủ chửi cho tối tăm mặt mũi ... Mẹ nó chứ, không phải vì bà ta là nữ thì tao đã cho một trận đòn rồi."
" Ha ha ha, may mà tao thông minh, bà ta trừ của tao nửa tháng lương, tao bán mẹ cái xe điện của bà ta luôn, không quay lại nữa."
Cừu Địch hết hồn:" Làm thế không được, mày thành phạm pháp rồi, đừng mấy chuyện vô liêm sĩ đó ra khoe khoang chứ."
Bao Tiểu Tao bĩu môi:" Xì, mày thì có liêm sỉ, kết quả chẳng phải kết quả cũng như thế sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận