Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 14: Miếng ăn tồi tàn (1)

Bao Tiểu Tam nói làm Cừu Địch không phản bác được, từ lúc quen biết cái thằng sinh viên Bắc Đại này đã hiểu hắn là loại trộm gà bắt chó, cờ bạc lừa đảo, rượu chè gái mú, không chuyện gì thiếu phần. Trước giờ Cừu Địch luôn lấy thân làm gương, ý đồ thay đổi thanh niên bị xã hội làm hỏng này, có điều giờ xem ra, cũng chẳng khác gì nhau, chứ còn sao nữa, cả hai cùng về tới vạch xuất phát rồi.
" Thôi bỏ đi, đếch cãi nhau với mày nữa, dù sao thì mày cũng sắp đi rồi, đổi số di động nhớ nói cho tao một tiếng nhé." Cừu Địch nhìn Bao Tiểu Tam, cái gương mặt xấu xí đó rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu tang thương mới tu luyện được tới cảnh giới ai nhìn cũng ghét thế chứ?
Bốp một cái Bao Tiểu Tam vỗ vai Cừu Địch, không nói linh tinh nữa:" Tao chẳng gặp được mấy người tốt, mày là một trong số đó, nếu ngày nào đó tao phát tài, nhất định sẽ đi tìm mày."
" Thế chẳng phải tao phải đợi tới kiếp sau à?" Cừu Địch cười hỏi:
Bao Tiểu Tam không vui, bực tức nói:" Sao mày lại không tin nhỉ? Tao nói cho mày biết, ăn xin chuyên nghiệp trên mạng mỗi tháng kiếm cả vạn đấy, biết không? Xưởng gia công lậu mỗi năm kiếm trăm vạn đấy, biết không? Toàn ở quê chúng ta hết, tao hơi hối hận vì ra ngoài kiếm cơm rồi."
Cừu Địch không nghe tiếp được nữa, ngăn hắn lại:" Tao không có thành kiến gì với người Hà Nam bọn mày, nhưng tao có thành kiến với loại chuyện này, mày đầy đủ chân tay, lại còn cao lớn thế này mà quỳ trên đường phố ăn xin .... Mày quỳ ở đây cho tao xem, tao cho mày một trăm đồng."
" Biến biến ... Tao chỉ ví dụ thế thôi mà." Bao Tiểu Tam xấu hổ nói, hắn chưa bỏ thể diện xuống được:
Hai người tán gẫu mãi không hết chuyện nhưng cuộc phỏng vấn đã kết thúc, Cảnh Bảo Lỗi là người thứ hai đếm ngược từ dưới lên đi ra. Chàng trai này lúc ra ngoài vẻ mặt bình tĩnh, không nhiều cảm xúc như người khác, Cừu Địch vẫy tay gọi, Bao Tiểu Tam ngạc nhiên:" Không phải tên cú gai này được nhìn trúng rồi chứ?"
Đối với Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi ít nhiều còn chút phản cảm, lườm một cái không thèm để ý, nói với Cừu Địch:" Do cậu chất vấn họ, cho nên sau đó họ khách khí với người ứng tuyển phía sau hơn, có điều kết quả thì vẫn thế."
" Loại hết à?" Cừu Địch sửng sốt:
" Kiểu như thế, giọng điệu bọn họ giống nhau như đã sắp xếp sẵn, giới thiệu lý lịch, sau đó họ bới móc ra một đống vấn đề, nói một câu công việc này không thích hợp với anh, thế là OVER luôn." Kết quả đã biết trước nên Cảnh Bảo Lỗi chẳng thấy thất vọng:
" Thôi vậy, đi nào ... Bảo Lỗi, nếu tạm thời cậu không biết làm gì thì để tôi tìm việc cho, mặc dù công ty giao hàng nhanh chẳng ra làm sao, nhưng xem như cũng còn sống nổi."
" Không phải cậu thôi việc rồi à?"
Cừu Địch còn chưa giải thích thì Bao Tiểu Tam đã dạy đời:" Xem mày ngốc chưa, trong giới giao hàng không có khái niệm thôi việc, mày muốn làm là có việc để làm. Viên Thông không được thì đi Trung Thông, Trung Thông không được thì đi Hối Thông, Hối Thông không được thì đi Quốc Thông. Tương lai anh mày đây có tiền cũng lập một công ty giao hàng, gọi là Cẩu Thông, đè chết bọn chúng."
- Giải thích, Trung Thông - Trung Thông Khoái Đệ ZTO Express, Viên Thông YTO Express, nói chung là mấy công ty giao hàng lớn ở Trung Quốc. Hết giải thích.
Cảnh Bảo Lỗi nhún vai, xem như cũng hiểu tính cách của thằng này rồi, chẳng buồn để bụng nữa, cùng Cừu Địch đi tới cửa thang máy. Bao Tiểu Tam thấy vậy cuống lên ê ê ê đuổi theo, mỗi tay kéo một người:" Đừng đi, bọn họ còn bao ăn mà, đi xa như thế, tiền xe bus cũng tốn mất mấy đồng rồi đấy."
Thực sự không biết nói gì với thằng này nữa, Cảnh Bảo Lôi cười gượng:" Đừng dây dưa mất mặt như thế được không? Chỉ vì một bữa ăn à?"
" Thôi để tôi mời cơm, coi như tiễn chân Tam Nhi." Cừu Địch cũng định làm vài chén rượu quên đi chuyện bực mình hôm nay:
" Ấy đừng, bên ngoài những 39 độ đấy, nóng bỏ mẹ đi được, thời tiết nóng thế này ra ngoài đi bộ còn hứng thú gì ăn uống nữa, thế thì khỏi ăn cho rồi." Bao Tiểu Tam xúi bẩy:" Bọn họ đã cố ý chơi đểu chúng ta, chúng ta tội gì không cho chúng mắc ói? Chúng ta cứ đợi ở nơi này, nếu mà đến trưa còn không bao ăn, đợi đám tuyển dụng ra, chúng ta nhổ vào mặt."
Có người phì cười, giọng như chuông bạc, ba người cùng quay sang nhìn, chính là em gái dáng vẻ như học sinh, đang đợi ở trong góc cửa thang máy, đúng rồi, cũng chính là em gái vừa mới bị loại.
Cô gái vừa cười một cái liền vội che miệng, thấy người ta nhìn sang thì xấu hổ cúi đầu xuống, bộ dạng cũng đáng yêu lắm.
" Cậu thấy sao?" Cừu Địch hỏi Cảnh Bảo Lỗi:
" Tôi rất tán thưởng tính cách ân oán sòng phẳng của Tiểu Tam. Hay là thế này đi, còn lâu nữa mới tới giờ cơm trưa, cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho mát mẻ, tôi chẳng trông mong gì vào bữa cơm này, nhưng rất trông đợi thấy cảnh Tiểu Tam nhổ nước bọt vào mặt đám tuyển dụng." Cảnh Bảo Lỗ cười, giọng nửa đùa nửa thật, hiển nhiên không nghĩ Bao Tiểu Tam sẽ làm thế thật:
" Cậu đừng kích thích cậu ta, truyện ghê tởm hơn cậu ta cũng làm rồi đấy." Cừu Địch thấy vậy cũng tán đồng:
Ba người coi như đã thống nhất ý kiến, thế là không đi nữa, ngồi cùng nhau, phải nói khu nghỉ giành cho khách của công ty này khá lắm, ghế sô pha rất êm mông, trước mặt có bàn kính đặt vài chai nước, ít báo chí, phía trước còn là em gái tiếp tân dưỡng nhãn, trên đầu máy lạnh thổi gió mát lịm, ngồi đây đợi cơm cũng hay.
Trong lúc rảnh rỗi Cừu Địch kể cho Cảnh Bảo Lỗi nghe, Bao Tiểu Tam khi còn làm giao hàng có một lần vì trễ giờ, bị khách hàng chửi mắng té tát, tên đó nhẫn nhịn một ngày rồi báo thù. Báo thù thế nào? Kiếm được đơn hàng trắng của công ty giao hàng khác, kiếm một cái hộp đóng gói thật kín, tranh thủ khách hàng kia không có ở công ty, giao hàng cho lễ tân của bọn họ.
" Chỉ làm người ta khó chịu chút thôi, tặng vòng hoa à?" Cảnh Bảo Lỗ đoán:
" Khó chịu hơn chút." Cừu Địch nói:
" Tặng hũ nhang à?" Cảnh Bảo Lỗi tiếp tục suy đoán:
" Cậu thấy hắn giống loại chịu bỏ tiền không? Tệ hơn nữa đi."
Chuyện này đột phá tư duy của Cảnh Bảo Lỗi rồi, quay sang nhìn Bao Tiểu Tam đang dương dương đắc ý, khiêm tốn thỉnh giáo:" Tiểu Tam rốt cuộc là thứ gì mà đắc ý thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận