Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 18: Có mừng có lo (1)

Không làm sao cả, chẳng qua là Cảnh Bảo Lỗi gọn món rất tiêu sái, không giống người anh em cùng khổ bọn họ, Cừu Địch cười gượng, tránh được thằng tham ăn Bao Tiểu Tam lại gặp thằng công tử giấu mặt à, thôi mặc xác, tới đâu thì tới:" Không có gì, cậu còn tàn nhẫn hơn cả Tam Nhi đấy, riêng món canh của cậu đã đắt hơn mấy món của cậu ta."
" Thế à, vậy thì tôi phải gọi thêm vài món nữa mới được." Bao Tiểu Tam thấy mình bị thiệt, muốn gọi thêm:
" Thế thôi, vừa đủ là được rồi." Cừu Địch hỏi cô gái có muốn gọi gì không, thấy cô lắc đầu thì trả thực đơn cho phục vụ viên:
Phục vụ viên vừa đi, đóng cửa lại, trong phòng im lặng mấy giây liền bùng nổ, khẩn trương và mừng rỡ, cảm giác thật kích thích, Bao Tiểu Tam là đắc ý nhất, hắn như con chó hít hít dụng cụ ăn uống cực kỳ cao cấp trên bàn:" Nhờ tao, tất cả là nhờ tao đòi bọn họ nhé, nếu không có tao, chúng mày ra đường ăn cơm hộp hết."
" Cảm giác như xuyên việt vậy!" Cảnh Bảo Lỗi không dám tin, khoảng cách từ Tòa nhà Bảo Long tới Vạn Liễu Kiều, đi qua mấy ki lô mét thôi mà bốn người họ từ cùng khổ thành đại gia rồi:
Hai người bọn họ nói luôn mồm, chợt nhận ra Cừu Địch và cô gái kia không nói gì, Cảnh Bảo Lỗi định nói, Bao Tiểu Tam đã cướp lời:" Cô ấy tên Quản Thiên Kiều."
Cảnh Bảo Lỗi lại định nói, Bao Tiểu Tam lại lần nữa cướp lời:" Giới tính nữ, tuổi 24, tốt nghiệp đại học sư phạm Hoa Nam, lên Bắc Kinh đã hai năm, vừa mới từ chức từ một nhà xuất bản."
Nói rõ như thế làm Cảnh Bảo Lỗi không còn gì để hỏi nữa, hắn quay sang hỏi Bao Tiểu Tam:" Tôi hỏi người ta, cậu trả lời làm gì?"
" Tôi sợ có người mang lòng dạ bất chính tới bắt chuyện." Bao Tiểu Tam còn cảnh giác hơn cả con gái nhà người ta, có điều nhìn Cảnh Bảo Lỗi trắng trẻo xinh xắn, chớp mắt sửa lời, nói với Quản Thiên Kiều:" Kiều này, hình như không sao đâu, cậu ta có thể làm bạn khuê phòng của em đấy."
Cừu Địch cười nghiêng ngả, cô gái cũng cắn răng cười khúc khích, Cảnh Bảo Lỗi không cười nổi, mặt từ đỏ chuyển sang tím không nói thành lời, chỉ giơ ngón giữa lên với Bao Tiểu Tam. Cừu Địch đành nhảy vào can:" Mày đừng bắt nạt Bảo Lỗi nữa, nhìn thấy chưa? Cậu ta ngay cả chửi bậy còn không biết."
Đúng thế, Bao Tiểu Tam đâm xấu hổ, rót nước cho Cảnh Bảo Lỗ:" Đều là người cùng khổ tới thủ đô kiếm sống, gặp nhau là có duyên phận, dù sao tối nay tao cũng đi rồi, đợi tới nơi mới sẽ gọi điện cho mày, không sống nổi thì tới tìm tao nhé."
" Anh sắp đi à?" Quản Thiên Kiều lên tiếng hỏi, giọng rất trong:
" Ừ, tối nay đi." Bao Tiểu Tam ngồi xuống:
" Nếu anh đã chuẩn bị đi, vì sao còn tới ứng tuyển?" Quản Thiên Kiều không hiểu:
" Thì tối mới đi mà, tội gì không tranh thủ kiếm bữa cơm chứ? Lại còn có cả điều hòa mát rượi, tốt hơn là ở dưới tầng hầm rồi, không khác gì ngày ngày ở trong phòng xông hơi ấy." Bao Tiểu Tâm vô tâm để lộ bí mật mà không hay:
Quản Thiên Kiều mím môi nén cười, không ngờ phát hiện Cừu Địch ở phía bên kia liếc nhìn mình, à không phải, tầm mắt là cánh tay lấy chén trà của cô. Cô như chạm phải điện, bất giác rụt tay về, ánh bạc trên cổ tay loáng qua, là một món đồ trang sức rất đẹp.
Cừu Địch nhìn thấy hết nhưng y không nói gì, càng lúc càng thấy mấy người không hẹn mà gặp hôm nay thú vị.
Xem ra người ta có chuẩn bị trước rồi, bọn họ nói chuyện không lâu thì thức ăn được đưa lên, trước tiên là món gà hầm rượu, thoáng cái đã bị phân chia tan nát. Quản Thiên Kiều không đụng tay, Bao Tiểu Tam gắp cho cô hai cái chân gà, sự ân cần đó khiến cô ngại ngùng. Cừu Địch khuyên nhủ:" Cứ ăn đi, không cần gánh nặng tâm lý gì cả, Tam Nhi tuy không mấy khi làm chuyện tốt, nhưng không phải là người xấu đâu, cậu ta coi cô là em gái thôi."
" Ừ, đợi anh phát tài quay về, sẽ ngày ngày mời mọi người đi ăn quán." Bao Tiểu Tam ăn ngấu nghiến không quên bổ sung:
Quản Thiên Kiều bấy giờ mới khẽ cắn một miếng, phát hiện Cừu Địch vẫn để ý tới mình, thế là trong chớp mắt cô thay đổi, tay cầm hẳn lấy cái chân gà gặm, sau đó nhìn Cừu Địch. Cừu Địch cười, điệu cười đó khiến toàn thân cô nổi gai ốc, như bị người ta phát hiện bí mật, vừa khẩn trương lại sợ hãi.
Hết món nọ tới món kia, ăn như gió cuốn mây tàn, trong phòng chẳng còn âm thanh nào khác ngoài tiếng ăn uống, tiếng thìa bát va chạm leng keng.
Tới món thứ bảy hay tám gì đó, tốc độ bốn người mới chậm lại, bụng lưng lửng rồi, Cảnh Bảo Lỗi mới phát sinh cảnh giác:" Không biết chúng ta ăn xong sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ?"
Bao Tiểu Tam cầm cả bát lên húp canh, ăn tới toát mồ hôi rồi:" Ăn xong phủi mông chuồn thôi, quan tâm làm cáu đếch gì?"
" Cô nói xem." Cừu Địch bất ngờ lại đi hỏi Quản Thiên Kiều:
" Tôi ..." Quản Thiên Kiều ngập ngừng:" Chắc là không có chuyện gì đâu, không tới mức ăn một bữa cơm còn giữ chúng ta ở lại rửa bát trả nợ chứ? Chúng ta có phiếu ăn mà."
" Đúng thế đấy, có gì mà lo, cơm công tác mà." Bao Tiểu Tam nói:
Tới lúc này Cảnh Bảo Lỗi cũng đã nhìn ra vấn đề rồi, nói:" Tôi nói cậu đấy Cừu Địch, đừng làm ra vẻ cao thâm mạt trắc nữa, biết gì thì nói đi."
" Tôi thực sự biết chút ít đấy, cậu cũng đâu phải là chim non lần đầu ra cuộc đời, mánh khóe tuyển dụng thì cậu lạ gì nữa. Cậu nói xem chúng ta thuộc loại nào?" Cửu Địch hỏi:
" Tuyển dụng chỉ mấy loại đó thôi, loại thứ nhất lựa chọn hàng đầu của mấy công ty lớn luôn là tốt nghiệp trường danh tiếng, tốt nhất là vừa ra trường đã có kinh nghiệm công tác." Cảnh Bảo Lỗi tất nhiên là biết, gập ngón tay tính:" Loại thứ hai chính là những công ty nhỏ tư nhân, loại công ty này là lắm thủ đoạn méo mó nhất, lúc tuyển dụng thì đưa ra điều kiện hấp dẫn lắm, miệng nói là thử việc ba tháng, khả năng cao là thiếu nhân thủ nên chỉ dùng ba tháng, vừa trả ít tiền mà chúng ta lại nỗ lực để kiếm vị trí chính thức. Dù biết mánh khóe trong đó, vẫn mang hi vọng nhỏ nhoi, nỗ lực của mình sẽ được công ty giữ lại."
" Sau này mới hiểu ra, cả công ty nhỏ cũng chẳng tuyển loại ở vùng ngoài tới thủ đô như chúng ta, cùng lắm là tuyển dụng lâm thời, xong việc thì đuổi ... Mười mấy năm ăn học, cứ nói tri thức thay đổi vận mệnh, tôi ngày càng nghi ngờ câu nói đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận