Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 2: Chẳng thể tự hào

Mỹ nữ tài xe tự tin nói:" Luật hình sự sửa đổi số 7 tăng thêm ba tội danh xâm phạm thông tin cá nhân, hiện giờ đại đa số cuộc điều tra đều sử dụng biện pháp theo dõi tín hiệu, lấy lịch sử cuộc gọi, nghe lén, theo dõi, nhưng tất cả đều là phạm tội. Mặc dù về lý luận mà nói, công ty điều tra thương vụ không sai, luật pháp cho phép, nhưng sai ở hành vi của người điều tra. Thực tế thì tất cả người điều tra thương vụ đều sử dụng những hành vi điều tra sai trái này. Với tình thế hiện giờ, áp lực với toàn bộ ngành nghề của chúng ta tăng mạnh."
" Theo cô con đường giải quyết ở đâu?" Tạ Kỳ Phong nghiêm mặt hỏi:
Đường Anh mỉm cười:" Chẳng phải hôm nay chúng ta đi giải quyết sao?"
Phải rồi hôm nay bọn họ tới thị trường nhân tài, Đường Anh đã suy đoán ra ý đồ của cấp trên, muốn cấp thêm nguồn máu mới cho công ty. Cái nghề điều tra thương vụ này rất đặc thù, những nhân viên điều tra ở tuyến đầu có khi ngay cả người trong công ty đều không biết họ, mà loại nhân viên này tỷ lệ đào thải cực cao. Đường Anh từ phí dịch vụ chi ra mỗi tháng có thể phán đoán được những cái tên không ngừng thay đổi trong công ty.
Cô nhìn thấy giám đốc Tạ mỉm cười liền bổ sung:" Con đường giải quyết là phải đem điều tra thương vụ của chúng ta tách khỏi cái gì mà thám tử tư, dịch vụ đòi nợ, điều tra hôn nhân mà mọi người quen thuộc. Phải quy chuẩn hành vi, nâng cao tố chất nghiệp vụ của nhân viên, để có lợi cho công ty phát triển chính quy hơn."
" Ha ha, có ý kiến là tốt rồi."
Tạ Kỳ Phong không bình luận gì, cười rồi ngồi ngay ngắn lại:
Đường Anh có chút thất vọng, đại đa số trường hợp ông chủ không bình luận có nghĩa là phủ định rồi. Có điều cô thấy, với tình thế hiện nay thì có thể làm gì khác được chứ? Rất nhiều công ty điều tra thương vụ chỉ thuê đúng một gian phòng rồi treo biển khai trương, nghiệp vụ chủ yếu là đòi nợ, điều tra ngoại tình, do đó gây ra những vụ án dân sự, hình sự mỗi lúc một nhiều, khiến cái ngành nghề này sắp thành từ đại diện cho chẳng trắng chẳng đen.
" Giám đốc Tạ, tôi nói sai chỗ nào sao?" Đường Anh cẩn thận hỏi:
" Không sai, cô có thể nói với tất cả mọi người như thế, không ai có thể phản bác." Tạ Kỳ Phong cười đáp:
Đường Anh cũng cười đáp lại một cách ngượng ngập, đối với vị giám đốc Tạ sống cực kỳ kín tiếng này, cô mãi chẳng làm sao nhìn thấu được, liền thay đổi đề tài:" Thực ra chuyện tuyển dụng đâu cần tới anh phải đích thân đi một chuyến, bây giờ chỉ cần đăng thông tin lên mạng, người tìm việc nhiều lắm. Tôi kiến nghị lựa chọn sinh viên tốt nghiệp các trường loại chính trị, pháp luật."
" Lý do?" Tạ Kỳ Phong hỏi:
" Bọn họ có ý thức pháp luật cao hơn sinh viên bình thường, cái nghề này của chúng ta lại như đi trên băng mỏng, chuyện cần chú ý quá nhiều, không nắm chắc kiến thức pháp luật là không được." Đường Anh đáp hiển nhiên:
Đề nghị này trúng trọng điểm, khiến Tạ Kỳ Phong phải lưỡng lự, hắn quay đầu sang nhìn Đường Anh:" Nếu như suy nghĩ của tôi vừa vặn trái ngược, lại nhất quyết làm theo ý mình, cô có thấy tôi quá độc đoán không?"
Đường Anh biết suy nghĩ của mình lại không khớp với giám đốc Tạ rồi:" Sao có thể thế được ạ, anh nhất định có tính toán sâu xa hơn tôi."
" Tính toán sâu xa thì không, nhưng lửa cháy ngang mày thì lại có đấy, không phải là tôi muốn làm thay việc người khác, mà không muốn nhờ người khác làm thôi ... Ồ, di chuyển rồi kia, hôm nay vận may của chúng ta hôm nay không tệ." Tạ Kỷ Phong chỉ con đường phía trước:
Dòng xe mặc dù di chuyển chậm như rùa bò, nhưng đúng là bắt đầu nhúc nhích rồi, Đường Anh ngừng câu chuyện, lái xe tới đích đến.
Thị trường nhân tài Hổ Phường Kiều, một tòa nhà ba tầng lớn được xây vuông vức theo phong cách kiến trúc hiện đại phương tay, chiếm giữ vị trí đầu đường của ngã sáu đông đúc, toàn bộ kiến trúc sơn trắng dưới ánh nắng chói chang sáng muốn lóa cả mắt.
Tới nơi này mới biết người ở Bắc Kinh đông thế nào, người ta có câu, nơi đông nhất thủ đô không phải vũ trường hộp đêm, không phải khu vui chơi giải trí mà chính là chỗ người ta tới tìm việc này đây.
Xuống xe một cái sóng nhiệt ập tới làm toàn thân người ta khó chịu, lại nhìn qua cổng đại sảnh đầu người nhung nhúc, chen chúc nhau tiến về phía trước. Mấy chục cái quầy tuyển dụng đông nghìn nhịt chỉ thấy người ta đua nhau giơ cao hồ sơ nhét vào, đại bộ phận nam nữ ở nơi này đều giống nhau, đeo túi một quai, tay cầm chai nước khoáng, tay thì rút hồ sơ trong túi đưa tới. Cảnh tượng này làm Đường Anh bỗng dưng thấy chua xót.
" Nhớ tới quãng thời gian cô mới tốt nghiệp hả?" Tạ Kỳ Phong như đoán được tâm sự của cấp dưới:
" Có một chút, giống như tên cuốn sách, Thanh xuân của ai chẳng hoang mang." Đường Anh cảm thán:
" Chưa chắc, chúng ta khi đó đâu có hoang mang, tốt nghiệp xong nhận giấy phân phối, tới thẳng đơn vị báo danh. Đơn vị tôi được phân công là công ty chế biến hoa quả ở huyện, công ty đó đã đổ bể ba ngày trước khi tôi tới báo danh ... Ha ha ha, lúc đó đỡ phải hoang mang, mà là tuyệt vọng luôn rồi." Tạ Kỳ Phong nói đùa:
Nếu như anh không vườn lên được, lý lịch như thế sẽ đóng cái dấu: Cay đắng. Nhưng khi anh vươn lên rồi thì khác, bất kể trước kia đã trải qua điều gì, bây giờ nghe đều thành tấm gương miệt mài.
Đường Anh khâm phục nói:" Anh từ một công nhân thất nghiệp ở huyện ngược dòng thành giám đốc công ty ở thủ đô, cảm giác thành tựu quá trình này mang lại đủ cho anh tự hào cả đời rồi."
" Nói tự hào thì cũng không hẳn." Tạ Kỳ Phong mắt nhìn khung cảnh chen lấn phía trước, quay sang chỉ Đường Anh:" Có điều tôi rất hưởng thụ lời tâng bốc của cô."
Đường Anh hơi ngẩn người, ngay lập tức hiểu Tạ Kỳ Phong trêu mình, đối với loại người lão luyện lòng sáng như gương đó, lời tâng bốc chẳng có hiệu quả gì. Cô cười tự trào rồi đi theo Tạ Kỳ Phong vào thị trường nhân tài từ cửa chính, nhìn đám đàn em mồ hôi như tắm, mặt mày đỏ gay, mấy cô bé chen giữa đám đông, đụng chạm cơ thể tới mặt mày nhăn nhó vẫn cố tiền về phía trước ... Cô đúng là chẳng có chút tự hào nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận