Thương Hải Điệp Ảnh

Chương 23: Tha hương kỳ ngộ (1)

Từ Bắc Kinh đi về phía tây, men theo cao tốc Kinh Bao đi lên phía bắc, cảnh vật dần trở nên hoang vu.
Có điều đối với người quen sống trong thành phố, bị bao bọc với những bức tường bê tông cốt thép vô hồn, mỗi cảnh đẹp của đại tự nhiên đều khiến cho người ta thán phục từ tận tâm khảm. Tiến vào Nội Mông, dần dà thành phố, thôn làng biến thành những dải màu xanh xanh ngắt. Nhìn ngang dọc đều thấy cây cối từng dãy từng hàng cao chót vót như tường thành, bên cạnh là bãi cỏ vô tận. Mở rộng cửa sổ xe, gió thổi lồng lộng mang theo mùi cỏ non và hơi nước mát rượi, khiến bốn người Cừu Địch nhìn ngắm mê say.
Thực sự cảnh nổi tiếp cảnh, nhìn mãi không chán, sau thảo nguyên tới núi non nhấp nhô, núi tiếp núi tựa như những cơn sóng lớn mạnh mẽ vỗ bờ.
Thế nhưng đi sâu vào phía trong, rời xa đất liền cảnh sắc lần nữa biến đổi, sắc xanh chuyển sang màu vàng, thi thoảng gió nổi lên, cát bụi mù trời như có thiên quân vạn mã đang phi nước kiệu. Trường Thành cổ kính, phong hỏa đài tang thương, còn cả những tàn tích chẳng biết triều đại nào để lại. Trong mắt rất nhiều người sẽ đóng khung một bức tranh: Núi đá, bãi hoang, cỏ trải dài vô tận, trên ngọn đồi mục dân đứng lẻ loi, dưới ánh tịch dương trâu bò dê thành từng đàn ồn ào.
Tất cả tựa hồ đang dùng tự tang thương của mình nói với những người tới sau, muốn sinh tồn ở đây cần phải ngoan cường tới mức nào.
Chiếc xe khách lớn đi liên tục sáu tiếng tới được thành phố Bắc Ninh, đây là thành phố cấp huyện thuộc Bao Đầu, bọn họ đổi sang xe du lịch nhỏ hơn đi tiếp, mới đầu còn thấy được thôn trang, dần dần trước mắt chỉ còn lại những cây cái cây khẳng khiu hình thù kỳ quái, những cây này không cao chẳng có lá, nhưng chúng đã sinh trưởng mấy chục năm, thậm chí trăm năm rồi.
Bọn họ chính thức đi vào sa mạc, đi qua cồn cát lớn, bọn họ thấy một còn chó, con chó đó kỳ lạ lắm, gườm gườm nhìn dõi theo chiếc xe đi xa dần.
Đi chừng 40 ki-lô-mét, bọn họ liền tới trạm cuối cùng của phim trường Đại Tây Bắc: Trấn Truân Binh.
Chiếc xe du lịch đi mất rồi, từng đoàn du khách đi mất rồi, người xe đi hết, bốn vị khách không mời ngoan cường tựa như cây cột điện ở lại nơi này.
Bao Tiểu Tam vừa mới ngủ dậy còn lơ mơ làng màng, chưa có phản ứng gì với tình hình mới. Cảnh Bảo Lỗ cho ít nước vào lòng bàn tay, xoa lên mặt, da của hắn quá non mịn, mặt bị phơi nắng tới đau rát, đi được nửa đường thì hối hận. Cừu Địch đang quan sát trấn nhỏ vùng tái ngoại trước mắt, hứng chí rất cao, cầm máy ảnh lên, chụp tanh tách cảnh ở xa. Quản Thiên Kiều cúi đầu, dùng di động vào mạng tìm kiếm bản đồ đương địa.
Chuyện xảy ra nhanh hơn trong tưởng tượng của họ, ngày đầu tiên bốn người ra quyết định, ai nấy hưng phấn, nghĩ rằng tập huấn mấy ngày, sau đó lập kế hoạch chi tiết rồi chọn ngày lành tháng tốt, sau đó lên đường.
Nhưng không, hôm sau bọn họ tới công ty tập huấn mấy tiếng sau đó lên đường luôn, đến ngày thứ ba chưa hết bàng hoàng thì đã xuất hiện ở đây rồi. Cảm giác như nằm mơ vừa mới tỉnh lại vậy, vẫn còn chút cảm giác không chân thực.
Bao Tiểu Tam rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, ngồi bệt luôn xuống đất, đổ giọt nước cuối cùng trong bình của mình vào miệng. Chút nước đó chẳng bõ bèn gì, cho nên hắn cướp luôn nước của Cảnh Bảo Lỗi tu ừng ực. Cảnh Bảo Lỗi lấy di động ra, may quá vẫn có mạng, lướt một hồi rồi hỏi mọi người:" Này, mọi người đã đọc Hướng dẫn cấp tốc gián điệp thương nghiệp chưa?"
Quản Thiên Kiều cười khúc khích, đó là những điều cần chú ý mà Đường Anh cung cấp cùng thông tin bọn họ tìm được trên mạng, sau khi chỉnh lý xong liền gọi đùa là Hướng dẫn cấp tốc làm gián điệp. Cô vẫn tìm kiếm thông tin đương địa, chẳng ngẩng đầu lên:" Đọc rồi, hơn nữa còn đọc rất nghiêm túc."
" Tam Nhi, chắc chắn là cậu chưa đọc đúng không?" Cảnh Bảo Lỗi nhìn Cừu Địch, cảm thấy tên này không cần phải lo hộ, quay sang mắng Bao Tiểu Tam:
" Đừng hỏi tôi những vấn đề liên quan tới học thuật, không nhìn ra tôi là thằng bất học vô thuận à?" Bao Tiểu Tam trợn mắt lên, sau đó quay sang Quản Thiên Kiều thái độ nhanh như chớp, quan tâm hỏi:" Kiều, em đã đói chưa? Đi nửa ngày rồi."
Quản Thiên Kiều bị tuyên ngôn hùng hồn của hắn cười không đáp nổi.
À quên chưa giới thiệu, Quản Thiên Kiều chính là người đứng đầu đội ngũ của bọn họ, khi bọn họ bỏ phiếu người đứng đầu, cô đã trúng tuyển. Đúng! Chính cô gái trông như nữ sinh cao trung ấy!
Câu chuyện rất hài hước, Quản Thiên Kiều bỏ phiếu cho Cừu Địch, rõ ràng trong mắt cô, Cừu Địch đáng tin cậy hơn một tên khiến người ta không rõ giới tính và một tên khiến người ta nghi ngờ về trí tuệ. Nào ngờ ba chàng trai còn lại trên nào tên nấy đều cá tính, không ai phục ai hết, không muốn thằng khác làm lãnh đạo mình, cho nên đều đem lá phiếu duy nhất bầu cho cô gái duy nhất trong đội ngũ.
Tỉ lệ phiếu 3 phần 1, Quản Thiên Kiều thành người đứng đầu.
" Đói hay không đói lát nữa nói sau, em đã đem thông tin gửi vào di động của mọi người rồi đấy." Quản Thiên Kiều cười xong liền nói:" Nơi này là trạm cuối cùng của phim trường Đại Tây Bắc rồi, toàn trấn có chưa tới hai vạn người, có điều trên thực tế hẳn là sẽ nhiều hơn tư liệu hiển thị vì lượng người vãng lai lớn. Trước tiên chúng ta phải chọn chỗ ở đã, mai mới bắt đầu làm việc."
" Nơi này thì có cái quái gì mà thăm dò chứ, chẳng qua là cái mảnh đất chim không buồn ỉa." Bao Tiểu Tam đứng dậy, mông dính toàn bụi, phủi một hồi nhìn mảnh đất bằng phẳng trải rộng trước mắt, trước khi tầm mắt bị núi xa chặn lại có một tòa thành nhỏ cô độc xuất hiện giữa hoang mạc cát sỏi, nhìn từ xa, căn bản không thấy dấu vết của con người:
Còn bên cạnh là cái trấn Trân Binh, thấy bảo lâu đời lắm rồi, từ thời Tần gì đó cơ, nhìn hoang vu lắm, ngoài trấn có vài bãi cỏ khô tàn éo úa, mấy cái hàng rào chẳng có con thú gì bên trong. Trong trấn thì im ắng, không thấy người xe qua lại, nhà thấp lè tè đa phần màu vàng đất, họa hoằn lắm mới có công trình bốn năm tầng.
À, nhìn xa hơn dưới ngọn núi thấp có công trình vài chục tầng, song nhìn là biết bỏ hoang rồi.
Hoang vu chính là âm hưởng chính của nơi này, đúng như Bao Tiểu Tam nói, hình như chẳng có gì thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận