Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương

Chương 72:

Chương 72:Chương 72:
Đợi một lát, không hề có hồi đáp, cô ấy cảm thấy có lẽ mẹ đã ngủ rồi, lại tiếp tục quay cuồng với công việc.
Đêm khuya khi Thang Tiểu Mãn đang mở cuộc họp suy nghĩ về phương án mới, điện thoại lại vang lên.
Ông chủ không hài lòng nhìn cô ấy, Thang Tiểu Mãn cực kỳ xấu hổ, lập tức tắt âm, lại gửi thêm một tin nhắn, nói với mẹ họp xong sẽ gọi lại. Cuối cùng Thang Tiểu Mãn cũng có thời gian gọi điện thoại, gọi cho mẹ đến vài lần mới có người bắt máy. Đối diện cô ấy là bác sĩ bệnh viện, tiếc nuối thông báo với cô ấy rằng mẹ cô ấy đã qua đời.
Lúc này Thang Tiểu Mãn mới biết, người rõ ràng mỗi năm đều đặn đi khám sức khỏe như mẹ cô ấy, sau Tết Nguyên Đán bất ngờ bị ngã, cơ thể không còn tốt nữa, đã phải nhập viện mấy lần.
Thế mà Thang Tiểu Mãn không biết gì cả, vào lần cuối được nghe giọng nói của mẹ còn rất không kiên nhẫn. Cuộc gọi cuối cùng trong cuộc đời của mẹ đã dành cho con gái, thế nhưng bản thân lại không hê nhận.
Thang Tiểu Mãn không hiểu, bản thân rõ ràng muốn nỗ lực sống, sớm mua một căn nhà nhỏ cho mình ở tỉnh, rôi đón mẹ về cùng nhau sinh sống, nhưng thực tế lại đang trắng trợn tổn thương người mà cô ấy yêu thương nhất. Rõ ràng cách một hai ngày sẽ gọi video với mẹ, cô ấy lại không hề nhận ra, rõ ràng nhà cách tỉnh lị chỉ mấy tiếng đồng hồ, nhưng cô ấy cứ luôn bận rộn. Sau khi tổ chức xong tang sự, Thang Tiểu Mãn vẫn như thế mà đắm mình vào địa ngục tăng ca, nhưng lại hệt như không biết còn có thể làm gì. Không còn ai quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy, không còn ai khiến cô ấy cam tâm tình nguyện tiêu thật nhiều tiên, lập kế hoạch cho tương lai.
Tương lai mà cô mong mỏi quá dài, nhưng không biết hiện tại với mẹ lại ngắn ngủi đến thế.
Cô ấy hối hận rồi.
Thang Tiểu Mãn khao khát nhìn Diệp Tuyên, mong đợi có thể cho cô ấy một kỳ tích.
Diệp Tuyền nhìn cô ấy, không hề đáp lại có thể gặp nhau hay không, hỏi một đằng nói một nẻo: "Cô chắc rằng, lời cô nghe được là mẹ cô nói sao?" Diệp Tuyền thêm nhấn mạnh ở nửa câu đầu, ai cũng có thể nghe ra được là ý gì. Sắc mặt Thang Tiểu Mãn khẽ thay đổi, như dựng hết gai nhọn trên người để chống cự lại câu hỏi này: "Không thì còn có thể có ai? Mẹ tôi về rồi, bà ấy tức giận cũng được, đau lòng cũng không sao, chỉ cần bà ấy vẫn nguyện ý nói chuyện cùng tôi là được rồi, tôi là con gái của bà ấy, vì sao bà ấy không thể quay lại nói chuyện cùng tôi?"
Đã gần đến thời gian đóng cửa, trong Quán Ăn Khuya vẫn còn vài người đang ngồi. Thang Tiểu Mãn đột nhiên lớn tiếng, dọa thực khách không khỏi giật mình.
Diệp Tuyền cau mày: "Kích động muốn gây sự thì ra ngoài. Tôi muốn nói, không phải mẹ cô nói."
Quỷ hồn đang bay lơ lửng bên ngoài, nghe được thì tức khắc sửng sốt. Bà ấy chỉ về bản thân, không dám tin mà nhìn vào trong cửa, không ngờ có người có thể thấy.
Có thể nhìn ra khi còn sống bà là một người phụ nữ hiền lành, giống Thang Tiểu Mãn đến bốn, năm phần.
Thang Tiểu Mãn lo lắng mẹ sẽ trách cứ oán giận cô ấy, nhưng sắc mặt mẹ Thang rất hòa nhã, không có chút dấu hiệu của tức giận, chỉ có quan tâm và lo lắng đối với con gái. Có lẽ mẹ Thang biết mình đã trở thành quỷ hồn, không cách nào làm quá nhiều chuyện, cũng lo lắng ảnh hưởng đến con gái, vẫn luôn không xa không gân mà đi theo, không hề cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ ngẫu nhiên lắc đầu hoặc thở dài.
Phản ứng lớn nhất, là khi Thang Tiểu Mãn nói "nghe thấy", bà ấy lắc đầu phủ nhận.
Diệp Tuyền khẽ gật đầu tỏ ý.
"Không thể..."
Thang Tiểu Mãn không chút suy nghĩ đã phản ác, nói được một nửa mới phản ứng lại, hai mắt sáng rực: "Cô thấy được?"
Diệp Tuyền không nói lời nào kéo Thang Tiểu Mãn lên lầu hai, mẹ Thang cũng thận trọng bay theo.
Diệp Tuyền tùy ý chọn một căn phòng trống trên lầu hai, vừa bước vào cửa, Thang Tiểu Mãn đã không kịp chờ đợi mà kêu lên: “Mẹ?”
Thang Tiểu Mãn giơ tay, chạm vào nơi hư vô bên cạnh. Vừa chạm vào mép, tay đã xuyên quá đó, mẹ Thang nhanh chóng bọc âm khí lại tránh đi. Mẹ Thang đứng ở nơi gần nhất cũng là nơi xa nhất, kiềm chế nhìn con gái, có chút đau thương, nhưng nhiều hơn thế là lo lắng.
"Cô thật sự thấy được mẹ tôi sao? Bà ấy khỏe không? Bà ấy có đồng ý gặp tôi không? Bà ấy rốt cuộc muốn nói với tôi điều gì? Có, có phải đang mắng tôi không?"
Nói đến cuối cùng, Thang Tiểu Mãn lại trở nên suy sụp.
"Thấy rồi, bà ấy vẫn còn tốt."
Diệp Tuyền nhìn cô ấy chăm chú, hiếm thấy mà kiên nhẫn trả lời: 'Bà ấy không mắng cô. Không có ai mắng cô cả."
Thang Tiểu Mãn sửng sốt.
"Cô bị bệnh. Mẹ cô rất lo lắng cho cô." Diệp Tuyền khẽ nói.
Diệp Tuyền từng gặp bệnh nhân tương tự ở thế giới tận thế, tâm thần phân liệt mức độ nhẹ, luôn nghe thấy tiếng người thì thâm to nhỏ, có người đang nhìn mình, ảo giác người thân, bạn bè không còn tôn tại... nếu nghiêm trọng hơn chút, phát triển thành ảo tưởng đối đầu với lời thì thâm của ác ma, tự tổn thương mình hoặc làm hại đến người khác.
Điểm khác biệt duy nhất giữa Thang Tiểu Mãn và bọn họ là, mẹ cô ấy thật sự ở bên cạnh.
Thứ cô ấy cần bây giờ không phải là huyền học, mà là y học. Thang Tiểu Mãn ngây ngốc lặp lại: "Tôi, tôi bị bệnh?”
Cô ấy bệnh rồi, sao đến bản thân cũng không biết?
Hòn đá trong lòng mẹ Thang cuối cùng cũng rơi xuống.
Bà mong chờ nhìn vê phía Diệp Tuyên: "Cô nhìn ra rồi. tôi chưa từng nói chuyện bên tai con bé, cũng không hề có quỷ nào khác hãm hại. Tình trạng của Tiểu Mãn rất gay go, tôi từng thử khiến con bé nhớ lại những ngày tháng tốt đẹp ở quá khứ, nhớ đến phơi nắng, nhớ đến uống sản phẩm chăm sóc sức khỏe... nhưng đều vô ích. Cầu xin cô cứu lấy con gái tôi, tôi đồng ý mặc cô sử dụng." Mẹ Thang không phải oan hồn, không phải lệ quỷ, chỉ là quỷ bình thường mới xuất hiện sức mạnh yếu ớt, nhiều nhất chỉ thổi được luông gió âm. Bà ấy phát hiện tình hình con gái không đúng, cố gắng làm hết những thứ có thể làm, muốn kéo cô ấy ra khỏi bùn lầy, thậm chí mạo hiểm bị ánh nắng làm tổn thương nghiêm trọng, cũng hy vọng con gái có thể tốt hơn.
Nhưng sự nỗ lực của bà ấy khi kéo cô ấy ra khỏi bùn lây cũng đồng thời trở thành bằng chứng cho ảo tưởng chân thật, ảo giác của Thang Tiểu Mãn càng trở nên tồi tệ.
Diệp Tuyền vươn tay sáng lên một luồng sáng vàng, rơi trên thân hình trong suốt nhè nhẹ bay của mẹ Thang.
Một cái bóng đột ngột xuất hiện trong phòng, một chiếc áo len rộng rãi nhã nhặn khoác lên người phụ nữ tóc dài, càng làm tăng thêm phần dịu dàng. Thang Tiểu Mãn rất quen thuộc với bóng dáng này, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe."Mẹ!" Thang Tiểu Mãn lập tức ném đi câu hỏi không thể hiểu được, lao đến."Tiểu Mãn." Mẹ Thang vô thức tránh khỏi cái ôm của cô ấy, đứng nơi không xa, ánh mắt vẫn dịu dàng như thế: "Mẹ thật sự xin lỗi con, bỏ lại con một mình." Nước mắt Thang Tiểu Mãn cứ thế mà rơi xuống, chật vật lau mặt, vội vàng lắc đầu: "Là lỗi của con, mẹ ơi, là con sai rồi. Con rất nhớ mẹ, con không nên rời xa mẹ, con không nên hung dữ với mẹ, con không nên thiếu kiên nhẫn..." Mẹ Thang không tán thành mà lắc đầu: "Tiểu Mãn cũng xin lỗi rồi, không phải sao? Mẹ sẽ không tức giận vì con bận rộn, mẹ cũng có việc phải bận. Tiểu Mãn đang làm việc, có tương lai của mình."
"Không phải!" Thang Tiểu Mãn ngắt lời bà, tự mình sa ngã hét lớn: "Con không có mẹ nữa rồi! Con không có mẹ nữa, cố gắng để làm gì?!"
Cô ấy trở lại cương vị công tác, sống lại giống như chỉ theo quán tính. Ngày lại qua ngày, cho đến khi đột nhiên phát hiện mẹ dường như quay lại rồi, mới từ trong chết lặng tỉnh dậy.
Mẹ Thang thở dài: "Tiểu Mãn của mẹ rất nỗ lực trưởng thành. Muốn tức giận, cũng phải nên giận mẹ, mẹ ích kỷ giấu con, cảm thấy mình có thể xử lý tốt lần bệnh này, để con đột ngột cô đơn một thân một mình, khiến con có áp lực rất lớn, một mình đối mặt với tất cả... để con bị bệnh, mẹ lại không làm gì được." Thang Tiểu Mãn lệ rơi đầy mặt.
Cô ấy bỗng nhiên hiểu rồi, cô ấy "nghe được giọng nói của mẹ", trước giờ chỉ là ảo giác của cô ấy mà thôi.
Nhưng lời mà cô ấy nghe được vào đêm khuya, không phải sự trách mắng của mẹ, mà là sự hối hận của cô ấy.
Mẹ Thang giơ tay lên muốn chạm vào mặt con gái, nhưng bà ấy nghĩ tới điêu gì đó nên kịp thời rút lại
"Con còn nhớ vì sao mình tên là Tiểu Mãn không? Chỉ cần Tiểu Mãn của mẹ lớn lên bình an vô sự là đủ rồi, không cần nhiều, Tiểu Mãn chỉ cần an toàn thôi."
Mắt Thang Tiểu Mãn cẩn thận dõi theo hình dáng của mẹ mình trên không trung, đó không phải là thân thể bất động được bao phủ bởi sương giá, mà mỗi cử động trên nét mặt đều mang theo hơi thở quen thuộc từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Sự xúc động của cô ấy dần lắng xuống trong giọng nói dịu dàng của mẹ, giống như một con tàu cuối cùng cũng cập bấn rồi quay trở lại bến cảng. Cô ấy đã nghe câu này nhiều lần khi còn nhỏ.
Vào những đêm hè thời thơ ấu, Thang Tiểu Mãn từng hỏi mẹ ý nghĩa tên của mình là gì. Chẳng lẽ là bởi vì cô ấy sinh vào Tiết Tiểu Mãn sao? Hay là bởi vì bà ấy hy vọng tương lai của mình sẽ như ý?
Mẹ nhẹ nhàng ôm cô ấy, phe phẩy chiếc quạt dỗ cô ấy ngủ: "Mẹ chỉ cần Tiểu Mãn lớn lên bình an vô sự là đủ rồi, chỉ cần làm những gì con muốn, làm việc chăm chỉ không để lại chút hối tiếc nào, mẹ không muốn nhiều lắm đâu, cần Tiểu Mãn bình an thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận