Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 100 - Bánh trung thu nhân thịt 10




Lớp ngoài của bánh trung thu mềm dẻo nhưng không hề dính răng, cắn rất dễ, ăn được đến lớp nhân bên trong. Cái bánh trung thu này, nếu như làm không tốt thì sẽ rất dễ bị ngán, nhưng cái bánh trung thu da tuyết vị dứa này lại không. Nhân vị dứa là được làm từ dứa tươi, có vị chua vừa phải trung hòa với vị ngọt của bánh trung thu da tuyết.
Điều tuyệt nhất chính là bánh trung thu da tuyết đã được để ở trong tủ lạnh một lúc, mà bây giờ nó vẫn còn tỏa ra hơi lạnh.
Bởi vì mùa nóng ở Hải Thị có nhiệt độ khá cao, Ngô Văn Văn cảm thấy không có khẩu vị lắm, cộng thêm việc chịu nhiều áp lực trong việc học tập nên miệng cô có hơi khô, dạ dày có hơi lười, đầu thì trống rỗng. Nhưng khi cắn một miếng bánh trung thu da tuyết vị dứa, cô cảm thấy khẩu vị của mình như được đánh thức, mỗi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét lên muốn ăn.
Ngô Văn Văn cảm thấy miếng bánh bánh trung thu da tuyết vị dứa đã không còn là món tráng miệng nữa mà là một món khai vị.
Lúc trước, bất kể bánh ngọt hay những món khai vị khác có ngon thế nào đi nữa thì cô cũng đều sẽ không ăn quá nhiều, ăn một lúc sẽ có cảm giác ngán, phải rất lâu mới có thể ăn tiếp được. Mà bánh trung thu da tuyết vị dứa ở đây không những không quá ngọt mà còn giải nhiệt. Tời giờ Ngô Văn Văn vẫn chưa ăn qua món tráng miệng nào như vậy.
Điều này khiến cô tò mò không biết rốt cuộc người đầu bếp đã làm như thế nào mà có thể cân bằng tốt được vị chua và vị ngọt.
Ngô Văn Văn ăn liên tiếp ba miếng bánh trung thu da tuyết vị dứa, đến khi ăn xong thì cô mới định thần lại, khó khăn lắm ngừng tay được.
Rốt cuộc cô cũng đã hiểu tại sao tất cả bạn học của mình lại yêu thích tiệm cơm Bạch Ký đến như vậy, cũng đã hiểu tại sao lúc ấy mẹ cô lại ăn thang bao chứ không có cho cô.
Tiệm này đúng thật là quá tuyệt!
Tình trạng lúc này của Triệu Tư Kỳ so với Ngô Văn Văn cũng không khá hơn là bao, bởi vì bánh trung thu nhân thịt băm còn ngon hơn so với những gì mà cô ấy tưởng tượng.
Cô ấy đã từng ăn bánh trung thu nhân thịt băm rồi, nhưng tới giờ cô ấy vẫn từng chưa ăn qua cái bánh trung thu nhân thịt băm nào ngon như vậy. Cắn một miếng bánh trung thu, tất cả đều là nước thịt, mùi thơm của nhân thịt xộc vào mũi, khiến cho người ăn nhanh chóng bị thuyết phục bởi cái mùi này.
Thậm chí, Triệu Tư Kỳ còn cảm thấy món bánh trung thu nhân thịt băm hoàn toàn có thể trở thành một món mặn đắt tiền. Nếu như bà chủ chịu làm món thịt có mùi vị giống như bánh trung thu nhân thịt băm này, bất kể có đắt bao nhiêu, cô ấy cũng đều bằng lòng mua.
Ngô Văn Văn ngồi bên cạnh thấy Triệu Tư Kỳ đang ngồi thỏa mãn đến mức híp mắt lại, cô cũng nhìn thấy phần thịt mềm ngon của bánh trung thu nhân thịt qua phần mặt ngang.
Có vẻ như… nó rất ngon.
Trong lòng Ngô Văn Văn khẽ động. Tiệm này làm bánh trung thu ngon như vậy, nên chắc bánh trung thu nhân thịt băm cũng không tệ đâu nhỉ? Mặc dù cô chưa từng ăn qua bánh trung thu nhân mặn nhưng cô cũng có thể thử một chút, có lẽ bánh trung thu nhân thịt băm cũng không có kỳ lạ như cô nghĩ.
“Triệu Tư Kỳ, tớ có thể lấy bánh trung thu da tuyết vị kem trứng đổi với bánh trung thu nhân thịt băm của cậu không? Tớ cũng muốn ăn thử bánh trung thu nhân thịt băm một chút.”
Kết quả, Triệu Tư Kỳ không hề hào phóng chia sẻ quà vặt giống như lần trước, mà ngược lại là cô ấy giấu cái bánh trung thu nhân thịt băm còn lại ở trên bàn đi.
Bởi vì miệng còn đang nhai bánh trung thu nên giọng nói của cô ấy có hơi ồm ồm: “Xin lỗi, nó thật sự quá ngon, tớ không muốn đổi với cậu. Thanh cay thì có thể chia cho cậu, nhưng bánh trung thu nhân thịt băm thì không được.”
Ngô Văn Văn: “...”
... ... . . .
Sau khi Tô Tô ăn món phở gà rồi, chị ấy lập tức nguyện trở thành người trung thành với phở gà.
Bởi vì bát phở gà đó đã giúp chị ấy vượt qua vị cay, tự trải nghiệm thế giới mới.
Tô Tô vui sướng cho rằng phở gà ở bên ngoài cũng giống với món phở gà ở tiệm cơm Bạch Ký, nên khi chị ấy đi ăn cùng với đồng nghiệp ở tiệm mì thì đã từ bỏ món mì xào chua cay mà chọn món phở gà.
Sau khi ăn phở gà ở đó xong, Tô Tô: “...”
Thật khó ăn. Bởi vì khẩu vị của chị ấy nặng hơn so với người bình thường, nên món phở gà của tiệm này đối với chị ấy mà nói giống như nước lã vậy. Chị ấy nghĩ là do chưa bỏ đủ muối nên mới mời nhân viên phục vụ tới và bảo bỏ thêm một chút muối, nhưng sau khi đã thêm vào, trước và sau chỉ khác ở chỗ từ nước lã thành nước muối.
Tô Tô cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ một hồi lâu thì chị ấy mới hiểu ra được lý do mà món phở gà ở tiệm này không ngon không phải bởi vì không đủ mặn mà là do nước canh gà ở tiệm này không tươi!
Món phở gà ở tiệm cơm Bạch Ký thì có thể ngửi thấy rõ mùi thơm của thịt gà, còn nước canh gà ở tiệm này thật khiến người ta hoài nghi không biết ông chủ có dùng gà để nấu nước canh không hay là cho nước cốt gà vào rồi dọn lên bàn.
Tô Tô buồn bã, không thể làm gì khác hơn là đi tới tiệm cơm Bạch Ký, chuẩn bị ăn thêm một bát phở gà để chữa lành vết thương của mình.
Chị ấy tới rất đúng lúc, ngay sau khi Triệu Tư Kỳ vừa mua bánh trung thu xong, vì vậy mà chị ấy đã nhìn thấy món bánh trung thu mà Kỳ Tử Hoài vẫn chưa dọn đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận