Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 103 - Bánh trung thu da tuyết 3




Rất nhanh Tô Tô đã ăn xong cái bánh trung thu nhân thịt băm, lúc chị ấy còn muốn ăn nữa thì mới chợt nhớ ra bản thân vì thấy bánh trung thu nhân thịt băm không ngon nên chỉ mua một cái. Bây giờ, Tô Tô cảm thấy dạ dày của mình đang không được thỏa mãn, cảm giác giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, còn chưa hưởng thụ được một lúc đã hết!
Nhưng thời gian nghỉ ngơi sắp hết rồi, bây giờ cũng không kịp chạy về tiệm cơm Bạch Ký để mua thêm cái bánh trung thu nhân thịt băm nữa. Chị ấy cảm thấy vô cùng ghen tị với những người phía sau có thể mua được bánh trung thu nhân thịt băm, bởi vì nó là tình yêu đích thực mà chị ấy đã bỏ lỡ!
Tô Tô muốn khóc không ra nước mắt, chị ấy hối hận không thôi. Nếu như có thể cho chị ấy có cơ hội quay lại lúc nãy thì chắc chắn chị ấy sẽ nói xin lỗi với bánh trung thu nhân thịt băm rồi mua lại toàn bộ số bánh.
... ... ... ...
Tô Tô không thể làm gì khác hơn là mang bánh còn lại về công ty.
Chị ấy là nhân viên của tập đoàn công nghiệp Thịnh Cảnh lớn hàng đầu trong nước.
Lúc Tô Tô đi vào công ty, thì chị ấy đã chỉnh lại dáng vẻ lúc không có ai, để trở nên đoan trang, giẫm lên chiếc giày cao gót, bước nào bước nấy cũng đều đầy khí lực, trông chị ấy có khí thế vô cùng, dáng vẻ lại mang nét đẹp của người thành thị, trên tay thì xách túi đựng bánh trung thu da tuyết về vị trí của mình.
Bởi vì đãi ngộ tốt, có triển vọng phát triển cao, cho nên người trong công ty đều là người được chọn trong một ngàn sự lựa chọn, đều là dáng vẻ ưu tú. Tô Tô cũng mưa dầm thấm lâu, bất kể bình thường có lén lút thế nào, thì trong lúc làm việc, chị ấy cũng sẽ trở nên trưởng thành và chững chạc.
Sau nửa ngày ngồi ở bàn vi tính để xử lý bảng biểu, thì chị ấy đột nhiên cảm thấy có hơi chua ở cổ họng. Lúc này, chị ấy đảo mắt nhìn lướt qua cái bánh trung thu da tuyết ở trong ngăn kéo, trong đầu lập tức nghĩ đến lần thưởng thức khi nãy, nước miếng gần như không thể kìm lại được nữa.
Vì vậy, Tô Tô lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện có vài người không ở vị trí làm việc, những người còn lại đều tập trung làm việc nên không chú ý đến chỗ chị ấy, thế nên chị ấy đã thuần thục lấy cái bánh trung thu da tuyết từ trong ngăn kéo ra.
Tô Tô chỉ dám lén ăn, chứ không dám ăn ở ngoài mặt. Bởi vì công ty có quy định, vì để môi trường công ty tốt hơn, nếu như ai muốn ăn gì đó thì cần phải đi tới phòng trà. Nhưng thật ra thì quy định này là hữu danh vô thực, bởi vì tất cả mọi người chẳng ai muốn đi xa như vậy để ăn trong phòng trà.
Tô Tô là người không nghiêm túc làm việc, hơn nữa người xung quanh đều là người quen, thứ cô ăn cũng không phải là món có mùi hoặc phát ra âm thanh, nên cho dù người khác có thấy thì cũng sẽ không nói chị ấy sai.
Trong lúc chị ấy mở túi đựng, lấy bánh trung thu da tuyết ra, vừa định cắn một miếng thì trước mặt có một cái bóng đen đổ xuống, ánh sáng cũng bị che khuất.
Chị ấy có chút mờ mịt, ngẩng đầu lên nhìn người đi tới.
Người ở trong tập đoàn Thịnh Cảnh đều là trai xinh gái đẹp, lúc Tô Tô vừa mới vào công ty, chị ấy còn tưởng là bản thân đang ở trong công ty giải trí. Mặc dù tập đoàn có nghiệp vụ của ngành giải trí, nhưng tổng công ty thật sự không phải là công ty giải trí. Trai xinh gái đẹp ở trong công ty nhiều không kể hết.
Chị ấy tưởng rằng những người này chính là trụ cột chống đỡ giá trị nhan sắc của công ty. Nhưng sau khi nhìn thấy chủ tịch công ty trông ra sao thì chị ấy mới cảm thấy bản thân mình lúc trước thật sự quá ngây thơ. Bởi vì so với chủ tịch công ty, những người khác đều bị lu mờ.
Mặc dù chủ tịch Thịnh Tu Viễn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông anh ta cũng chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, phong thái phi phàm. Không những không trở nên già nua theo thời gian mà ngược lại anh ta còn rất phong độ, tràn đầy sức hấp dẫn của một đàn ông trưởng thành. Chỉ nhìn gương mặt đó thôi đủ khiến người ta không khỏi suy nghĩ rốt cuộc vợ anh ta đã may mắn biết bao nhiêu mới có thể gả cho anh ta.
Mà hiện tại người đang đứng ở trước mặt Tô Tô chính là Thịnh Tu Viễn.
Sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo của người đi tới, cái tay đang cầm bánh trung thu da tuyết của Tô Tô lập tức trở nên lạnh ngắt, không hề nhúc nhích.
Những đồng nghiệp khác ở xung quanh đều thấy khiếp sợ mà nhìn về phía này.
Bọn họ cũng không ngờ chủ tịch sẽ xuất hiện ở đây, cho nên cũng không kịp nhắc nhở Tô Tô.
Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi này, Tô Tô cảm giác trong đầu mình như có đèn kéo quân mô phỏng lại cả cuộc đời mình.
Thôi xong rồi, ăn vụng bị chủ tịch bắt được rồi!
Ngày mai chị ấy vừa bước chân trái vào cửa công ty sẽ bị đuổi đi, hu hu hu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận