Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 120 - Bánh trung thu da tuyết 20




Kỷ Tử Hoài nhìn Bạch Nhất Nặc một cái, nói:
"Cô chủ nếu là người coi trọng tiền bạc, sẽ không bán đồ ăn rẻ như thế đâu, mỗi món ăn ở đây đều do cô ấy đích thân làm đó."
Vũ Văn Hàng nghe Kỷ Tử Hoài nói xong, hai mắt to ra: "Hả???"
Vũ Văn Hàng chỉ Bạch Nhất Nặc nói:
"Em chính là đầu bếp của tiệm ăn này sao, bánh trung thu là do em làm?"
Kỷ Tử Hoài gật đầu: "Chính xác."
Bạch Nhất Nặc nhìn Vũ Văn Hàng cười cười, tò mò hỏi anh ta: "Quý khách, anh có ý kiến gì với món ăn tôi nấu sao? Nếu như anh cảm thấy có chỗ nào không vừa ý, có thể nói cho tôi biết."
Vũ Văn Hàng không có ý kiến gì với bánh trung thu cả, anh ta chưa từng ăn qua loại bánh trung thu nào ngon như thế, khiến cho anh ta cảm thấy tất cả bánh trung thu anh ta ăn trước đây đều là phù du hết.
Vũ Văn Hàng không biết nhân tài nào có thể nặn ra chiếc bánh trung thu như thế, ít nhất anh ra không làm được.
Vũ Văn Hàng vừa định nói làm đầu bếp có gì hay, nhưng sau khi nghĩ đến mùi vị khi vừa ăn xong bánh trung thu, anh ta cảm thấy như bị nghẹn họng, nói không lên lời.
Bởi vì đồ ăn mà Bạch Nhất Nặc làm.......thật sự rất là ngon.
Anh ta vốn từng nghĩ rằng Kỷ Tử Hoài làm đầu bếp sẽ lãng phí nhan sắc của cậu ấy, nhưng nếu là Bạch Nhất Nặc, anh ta nghĩ hiện giờ khiến Bạch Nhất Nặc đổi nghề, cũng chính là phung phí của trời.
Từ sau khi ăn qua bánh trung thu nhân thịt tươi, Vũ Văn Hàng không hiểu sao lại dần thức tỉnh bản tính háu ăn trong mình, tuy rằng chỉ là lần đầu tiên ăn, nhưng thực sự đã lấn át đi giá trị về nhan sắc của anh ta.
Tuy rằng đã đến giờ đóng cửa, nhưng trong tiệm vẫn còn rất nhiều khách tới.
Tô Tô chạy thật nhanh vào trong cửa hàng, vẻ mặt vội vàng:
"Bà chủ, tôi muốn một bát phở gà, ba loại bánh trung thu mỗi loại lấy 1 cái nhé. Tôi thật đáng thương mà, công ty vừa mới tăng ca, người tôi muốn gãy ra rồi."
Bạch Nhất Nặc ngại nói:
"Đồ ăn trong tiệm bán hết mất rồi, mai chị quay lại nhé."
"AAAAAA không muốn đâu, mua không được bánh trung thu khiến tôi đau lòng hơn cả việc đắc tội với lãnh đạo."
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tô Tô, nghĩ chút rồi nói:
"Vậy tôi giữ lại cho chị một phần nhé, mai chỉ cần đến lấy là được."
Tô Tô thấy không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Những khách hàng đến muộn đều dùng mọi cách để nài nỉ Bạch Nhất Nặc:
"Bà chủ, nếu như mỗi ngày tôi không được ăn món ở Bách Ký, tôi sẽ trằn trọc không ngủ được mất."
"Bà chủ, bạn cùng phòng với tôi mới mua được một bát phở gà, khiến tôi thèm muốn khóc. Nếu như hôm nay tôi không ăn được phở gà, chúng tôi sẽ xảy ra tranh chấp mất. Để không xảy ra án mạng, bán cho tôi một bát đi mà."
Vũ Văn Hàng đứng bên cạnh sững sờ nhìn mấy người khách này, bọn họ không chỉ là khách hàng của tiệm ăn Bách Ký, trên góc độ nào đó, họ chính là fan của tiệm ăn Bách Ký. Vũ Văn Hàng là một người chuyên nghiệp, thậm chí cảm thấy họ so với fan còn nhiệt tình hơn, không khác gì fan ruột, hơn nữa không điên dại, rất dễ quản lý, sau khi Bạch Nhất Nặc nói không được, bọn họ đều nghe lời mà rời đi.
Cái tiệm ăn Bách Ký này từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều rất kì lạ.
Lúc này, Kỷ Tử Hoài đã dọn dẹp bàn ghế xong, thấy Văn Vũ Hàng vẫn chưa rời đi, trong lòng đề phòng, cho nên thúc giục:
"Anh đừng có nghĩ cướp cô chủ đi, tôi cảm thấy cô chủ đối với nấu nướng còn nghiêm túc hơn tôi nhiều, anh sẽ không thành công đâu. Đến giờ đóng cửa rồi, nếu như vẫn còn việc, thì mai quay lại tìm tôi ."
Văn Vũ Hàng lẩm bẩm: "Tức chết đi được, chẳng hiểu được mấy người các ngươi."
Anh ta gặp người vừa ý thì không nắm bắt được, giống như quả bóng bị xì hơi, có thể nhìn thấy anh ta ủ rũ chán nản rời khỏi tiệm ăn Bách Ký.
Anh ta không ngừng oán trách mấy người đó không biết thức thời, nhưng lúc rời đi cũng không quên mang bánh trung thu đã mua từ trước.
Sau khi rời quán cơm Bách Ký, anh ta đến phố đêm. Phố đêm người đông đúc, rất nhiều cửa tiệm chưa đóng cửa, các quán ăn vặt bên đường khí thế sôi sục, tuy rằng mùi khói ngập tràn, khiến người ta ngửi được mùi là cảm thấy náo nhiệt, tưng bừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận