Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 141 - Thịt viên 18




Tô Hạ được Tô Kiệt ôm trong tay, không thể không đối mặt với Tô Kiệt. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong không khí bao phủ một sự lúng túng.
Tô Hạ nhìn bố với vẻ mặt khó hiểu, nhớ tới câu nói mà mình mới vừa thốt ra: "Cho dù bố của mình đến, cũng đừng hòng quấy rầy mình." Bên tai dường như truyền đến một âm thanh răng rắc. Tô Hạ loáng thoáng đã có hơi hiểu rõ, đây hình như là âm thanh của sự sụp đổ hình ảnh người nhà với nhau.
Tô Hạ lập tức thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn, trở nên vô cùng khôn khéo hợp lòng người, ôm lấy cánh tay Tô Kiệt, nũng nịu nói: "Bố, sao bố lại ở đây vậy?"
Tô Hạ tuổi còn nhỏ, giọng nói còn non nớt hơi sữa, khiến người ta nghe được không khỏi phải mềm lòng. Trước kia khi Tô Hạ làm nũng với Tô Kiệt, yêu cầu gì đều sẽ được thỏa mãn.
Tuy nhiên bây giờ đã không giống như xưa nữa rồi, Tô Kiệt cảm thấy mơ hồ có chút không thoải mái.
Tô Kiệt nhìn con gái của mình lật lọng như Xuyên kịch, trong lòng nảy sinh mông lung hiếm thấy, tại sao trước kia anh ấy không biết tốc độ trở mặt của Tô Hạ lại nhanh như vậy?
"Bố trái lại muốn biết tại sao con lại ở chỗ này?" Tô Kiệt đối mặt với vẻ làm nũng của Tô Hạ, không hề bị lay động, mặt mày vẫn cau có như cũ: "Không phải bố đã nói với con nhất định phải ở trong phòng học đợi bố đến sao?"
Tô Hạ nhìn thấy sắc mặt bố không tốt, trong lòng lo lắng không yên, để không bị bố giáo huấn, đôi mắt đảo quanh, tỏ vẻ thảm thương: "Bố à, con quá đói rồi, bố nhìn bụng con đói đến mức xẹp lép rồi nè."
Tô Kiệt liền cúi đầu nhìn bụng của Tô Hạ. Bởi vì Tô Hạ vừa mới ăn xong một phần thịt viên, đến cả súp cũng đã uống sạch. Bụng của cô bé hơi hơi phồng lên, cái đầm màu hồng nhạt đều bị căng ra một độ cong rõ rệt.
Hơn nữa bụng của Tô Hạ quá căng, cộng thêm việc bị Tô Kiệt bắt gặp quá sợ hãi, đột nhiên nhịn không được, nấc cụt một cái.
Tô Kiệt: "....Đây chính là đói đến bụng xẹp lép mà con nói à."
Tô Hạ dùng tay bịt miệng của mình lại, lời lẽ nghiêm túc mà nói: "Con không có nói dối, lúc nãy là lép thật mà."
Tô Kiệt vốn nghĩ rằng Tô Hạ và bố của mình không giống nhau, anh ấy nằm mơ cũng không nghĩ tới Tô Hạ luôn luôn ngoan ngoãn lại có thể cũng sẽ làm ra cái việc lén lén lút lút rời khỏi trường để đi ăn.
Nghĩ đến bố cũng từng bị mình bắt tại trận về vụ lén đi ăn ngoài, lại nhìn " tên trộm nhỏ " ở trong ngực, Tô Kiệt không thể không nói, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Mặc dù là người một nhà, nhưng Tô Kiệt cảm thấy bản thân sẽ không bao giờ làm ra cái loại việc đi ăn lén lút như vậy, dẫu sao anh ấy trước giờ vẫn luôn là quang minh chính đại mà ăn.
Khi Tô Hạ dẫn một nhóm học sinh tiểu học đến cửa tiệm Bạch Ký, Tô Kiệt và một đám phụ huynh đi theo ở xa xa phía sau.
Tuy là Tô Hạ đứng ở giữa đám nhóc, đi ở phía trước dẫn đường, uy phong lẫm liệt, rõ ràng là trung tâm của đám đông, so với dáng vẻ thập thì của bố còn có khí phách hơn nhiều.
Nhưng chuyện Tô Hạ làm so với bố làm rõ ràng càng nghiêm trọng hơn. Tô Hạ thế mà mang một nhóm học sinh tiểu học đến tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm. Mặc dù trường tiểu học của bọn nhóc và tiệm cơm Bạch Ký cách nhau không xa, nhưng chỗ này thuộc khu sang trọng, ngựa xe như nước, người người tấp nập qua lại, lỡ như có một đứa đi lạc thì phải làm sao?
Mẹ của Khương Trú đem Khương Trú ôm lên, vẻ mặt đầy lo lắng: "Không phải đã bảo con đợi ở trong phòng học sao? Tại sao con lại lén lút chạy ra ngoài, ngộ nhỡ đi lạc thì biết làm thế nào hả?"
Khương Trú cảm thấy bản thân từ trước đến nay rất ngầu bị mẹ ôm như vậy có hơi mất mặt, nhìn các bạn cùng lớp, sau khi phát hiện bọn họ đều đang bị cha mẹ xử lý, chả hề có ai để ý đến cậu, cậu bé mới thở phào một hơi.
Khương Trú biết bản thân làm sai, cho nên mím môi không nói chuyện, giống như như vậy là có thể chạy thoát được một nạn.
Mẹ Khương Trú nhìn thấy con trai không trả lời cô ấy, đành bất đắc dĩ, ánh mắt quét qua Tô Hạ ở bên cạnh.
Trên đường đi đến đây, bọn họ cũng đoán ra được đứa nhỏ cầm đầu của cái nhóm này là ai rồi, chính là Tô Hạ ở trước mặt.
Bọn họ thân là làm bố mẹ của tụi nhỏ này, lúc nhìn thấy tụi nó đi qua đường đều run sợ chết khiếp, không dám tin.
Rõ ràng khi mấy đứa nhỏ học sinh này cùng đi với bố mẹ, đều muốn bố mẹ ôm hoặc dắt qua đường, nhìn thấy xe cộ chạy trên đường thì cảm thấy sợ sệt. Thế mà lúc ở một mình, bọn nó lại tay nắm tay, vô cùng thuần thục mà đi qua đường. Trên mặt bọn nó còn tràn trề vẻ sung sướng, tốc độ đi đường cũng nhanh chưa từng thấy bao giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận