Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 142 - Thịt viên 19




Lúc mới đầu nhóm phụ huynh này còn chưa biết đám nhóc này đang háo hức cái gì, tưởng rằng là đi mua sách thiếu nhi, mua truyện tranh.
Bọn họ lo lắng đi theo mấy đứa học sinh tiểu học này đến tiệm cơm Bạch Ký, mới biết thì ra mấy đứa con của bọn họ là đến ăn ở tiệm cơm.
Bọn họ nhất thời không biết nên khóc hay là nên cười, mặc dù mấy đứa trẻ không có mê trò chơi giải trí sớm, nhưng hén lút chạy ra ngoài đi ăn hình như cũng không phải là một việc gì tốt.
Bởi vì lo lắng Khương Trú xảy ra chuyện, trong lòng mẹ của Khương Trú khó tránh khỏi có hơi bực dọc, liền đối mặt với Tô Hạ nói: "Bạn nhỏ à, con sao có thể dẫn các bạn rời khỏi trường học thế, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Tô Hạ uy phong lẫm liệt ban nãy sau khi đối mặt với sự chất vấn của mẹ Khương Trú, hoàn toàn không dám lớn tiếng nói chuyện, đem đầu chôn vào hõm vai của Tô Kiệt, lập tức nhận sai: "Con, con biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa."
Lúc này mấy đứa học sinh khác đang bị phụ huynh xét hỏi, nghe thấy mẹ của Khương Trú đang trách cứ Tô Hạ, trong lòng có hơi vội, triệt để không thèm để ý đến việc bố mẹ đang tức giận, đều lên tiếng bênh vực Tô Hạ.
"Chuyện này không liên quan đến Tô Hạ, là tự bản thân con muốn đến tiệm cơm Bạch Ký ăn."
"Không phải là lỗi của Tô Hạ, là bọn con nhất quyết muốn đi cùng bạn ấy."
Đáy lòng Tô Hạ hết sức cảm động, ở thời khắc nguy cấp này bạn cô bé không chỉ không khai cô bé ra, ngược lại còn đứng về phía cô bé, đây là tình bạn đơn thuần ra sao chứ.
Ai mà biết Khương Trú lập tức nói: "Mẹ, đây không phải là lỗi của Tô Hạ, bọn con đều có nguyên nhân. Con giúp bạn ấy nói nguyên nhân là vì chính nghĩa, tuyệt đối không phải là vì con sợ sau này bạn ấy không mang con đi chơi nữa đâu."
Tô Hạ: "..." Con thuyền tình bạn nhỏ bé này nhất định là làm bằng giấy dán rồi.
Mấy phụ huynh khác nghe con mình bênh vực Tô Hạ, hoàn toàn không tán thành, chung quy trong mắt bọn họ có vẻ Tô Hạ là kẻ tình nghi đầu tiên dẫn dắt bọn trẻ đi vào con đường xấu xa.
"Bố của Tô Hạ này, sau khi về nhà nhất định anh phải trông coi và dạy bảo con anh thật tốt, không thể để con bé lại tiếp tục làm càn như vậy được."
"Trước đây tôi vẫn tò mò tại sao gần đây đứa nhỏ nhà tôi buổi tối về nhà đều ăn cơm rất ít, hóa ra là bởi vì đã lén ăn đồ ăn ở bên ngoài. Đồ ăn ở bên ngoài không có sạch sẽ như đồ ăn nhà nấu, ngộ nhỡ đứa nhỏ ăn bị đau bụng thì làm sao."
"Không sai, tôi thấy cái cửa tiệm này, vệ sinh một chút cũng…tốt nhỉ, tôi thấy thì, ngược lại khâu vệ sinh rất sạch sẽ. Nhưng đồ ăn bên ngoài không chỉ không sạch sẽ, mà bên trong còn thêm rất nhiều chất phụ gia, ăn vào rất không tốt cho sức khỏe."
Tô Kiệt vốn muốn để Tô Hạ xin lỗi mấy vị phụ huynh này một cách chân thành, nhưng lúc nghe thấy bọn họ đang chất vấn tiệm cơm Bạch Ký, anh ấy không kiềm nỗi mà trầm tĩnh lại. Lịch sử lúc nào cũng giống nhau đến mức làm người ta kinh ngạc, anh ấy nhớ lại cái hôm mà anh đã từng theo bố đến tiệm cơm Bạch Ký, lời anh ấy nói hôm đó dường như giống hệt với lời của mấy người phụ huynh này, còn về phần sau đó……
Mấy đứa nhỏ học sinh tiểu học nghe thấy bố mẹ mình nói như vậy, tưởng rằng bản thân sẽ không đến ăn ở tiệm cơm Bạch Ký được nữa, trong lòng gấp muốn chết, không ngừng dậm chân: "Bố/ mẹ đừng mà, thịt viên mà tụi con vừa mới ăn rất thơm rất thơm đó, sau này con vẫn còn muốn ăn nữa."
Mấy vị phụ huynh trừng mắt nhìn bọn nó: "Mẹ thấy con không phải là muốn ăn thịt viên, mà là muốn ăn vả rồi."
Lúc này Khương Trú chợ nghĩ ra một ý, kéo đám bạn sang một bên, lặng lẽ bàn bạc.
Mấy bậc phụ huynh nhìn thấy cảnh đám nhóc này đang thì thầm to nhỏ với nhau, trong lòng rất phân vân, đám trẻ này muốn làm cái gì thế?
Qua không bao lâu, thì bọn học đã biết con của mình muốn làm cái gì rồi. Bọn nó đi đến trước quầy thu ngân của tiệm cơm Bạch Ký, mỗi đứa đều muốn Kỷ Tử Hoài đưa một phần thịt viên.
Lúc Kỷ Tử Hoài đem tất cả thịt viên đều mang qua chỗ bọn họ, đáy lòng mấy người phụ huynh đều rất không vui.
"Mấy đứa nhóc tụi con đang làm gì thế, lại còn mua đồ ăn cho chúng ta ăn, đúng rồi, mấy đứa tụi con lấy tiền đâu ra vậy? Sẽ không phải là tiền tiêu vặt mẹ cho con đều đã cống vào cái cửa tiệm này chứ?"
Mấy đứa nhóc nghe thấy bố mẹ nói như vậy, cả đám liền cưng ngắc, úp úp mở mở mà chuyển đề tài: "Đừng quản chuyện tiền bạc làm gì, trước tiên bố mẹ cứ ăn thử xem cái món thịt viên này ngon hay không ngon."
Mẹ của Khương Trú nhìn món thịt viên mà Khương Trú mua, có chút không xem trọng lắm, từ từ mở nồi hầm thịt viên ra: "Cái loại đồ ăn của quán cơm nhỏ xíu này thì có gì ngon … hả?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận