Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 145 - Cua hấp cam 2




Lưu sư phụ tức giận gửi bài báo này đến các đồng nghiệp của mình - Trương sư phụ làm bánh trung thu xanh và Vương sư phụ làm bánh đậu xanh, với lời nhắn: "Các ông có thể chịu được cái này không?"
Trương sư phụ cũng giống Lưu sư phụ, đều là đầu bếp nấu món chính đã làm việc ở Đỉnh Lâu nhiều năm, ông ta có sở trường làm bánh trung thu nhân thịt băm, đối với tay nghề của mình rất tự tin.
Trương sư phụ là một người có tính khí nóng nảy, thấy vậy liền bắt đầu nổi giận: "Đây là cái tài khoản tiếp thị vô lương tâm nào đây? Không có ai nói bánh trung thu nhân thịt băm do tôi làm không ngon cả. Đúng là vớ vẩn."
So với hai người họ, Vương sư phụ có phần bình tĩnh hơn: "Ngạn ngữ có câu, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị*. Nấu ăn cũng giống như văn học, khẩu vị của mỗi người đều khác nhau, định nghĩa về ngon cũng khác biệt. Chúng ta nấu ra được món ngon, không có nghĩa là người khác nấu không ngon, đúng không?"
(*) Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: mang hàm ý văn chương thì chẳng có ai dám xưng ta là đệ nhất. Nhưng mỗi võ phái hay mỗi người luyện võ đều có điểm độc đáo để có thể tự hào.
Nghe xong lời của Vương sư phụ, Lưu sư phụ mở miệng cứ như người già lướt web: "Chỉ toàn nói mấy lời vô ích, chúng ta rõ ràng là một nhóm, ông không nói giúp cho chúng ta, mà còn nói giúp cho người khác, ông thế này gọi là gì, là lý trung khách đấy*!"
(*) Lý trung khách: là từ viết tắt của lý trí, trung lập và khách quan, chủ yếu ám chỉ thái độ đối với sự việc.
Vương sư phụ: "……"
Vương sư phụ thấy hai người kia đang tức giận, không nghe lọt lời ông ta nói, đành thở dài một hơi, gửi tin nhắn: "Được thôi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi."
Lưu sư phụ càng than thở, càng nhịn không được mà sinh ra lòng oán hận đối với tiệm cơm Bạch Ký: "Cái này gọi là gì nhỉ? Đồ sứ chạm! Đồ sứ chạm cung trăng! Không được, ngày mai tôi phải đi xem bánh bao hấp kia có thật sự ngon hơn của tôi hay không."
(*) 登月碰瓷: Tiếp thị cưỡng ép, mô tả khoảng cách song phương là quá lớn, võng hồng (người nổi tiếng trên Internet) tuyến mười tám buộc phải cọ nhiệt độ với sự nổi tiếng của các siêu sao, chẳng cái gì ra cái gì, khó tựa như lên cung trăng.
Trương sư phụ cùng phối hợp với Lưu sư phụ: "Lần trước món bánh đậu xanh kia lên hot search, lúc người khác gửi qua cho tôi, tôi đã khuyên lão Vương đừng để ý đến, vốn tưởng rằng đối phương sẽ không đồ sứ chạm đến lão Vương, kết quả chuyện này vậy mà không dứt. Lão Vương không tức giận, nhưng tôi tức giận thay ông ấy, ngày mai tôi cùng ông đi xem."
Vương sư phụ nhìn bài báo mà Lưu sư phụ gửi đến, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên cảm giác mình hiểu được lý do tại sao Lưu sư phụ lại tức giận đến thế: "Lão Lưu, có phải vì tài khoản này kỳ trước vừa khen ông, kỳ sau lại bình phẩm bánh bao hấp gạch cua ông làm không đủ ngon, đem hai người ra so sánh, cho nên ông mới cảm thấy sụp đổ tinh thần, có đúng không?”
Lưu sư phụ trầm mặc một hồi: "Tôi, tôi không có. Tôi mới không phải vì tài khoản này lần trước khen tôi, lần sau lại khen một tiệm cơm khác, nên trong lòng tôi sinh ra chênh lệch, vì thế mới bắt đầu nổi giận đâu. Tôi chỉ đơn thuần là vì không hài lòng người khác đồ sứ chạm cung trăng mà thôi."
Vương sư phụ thở dài một hơi, trong lòng biết rõ Lưu sư phụ coi trọng nhất là thể diện: "Được, ngày mai tôi cùng các ông đi xem một chút."
…………………………
Ba người họ đều là những đầu bếp lão luyện của Đỉnh Lâu, có rất nhiều học trò, vì vậy họ không cần phải lúc nào cũng ở trong bếp. Sau khi bọn họ đem mọi thứ an bài cho học trò xong, liền đi theo hướng dẫn đến tiệm cơm Bạch Ký.
Khoảnh khắc nhìn thấy tiệm cơm Bạch Ký, Lưu sư phụ đã bị sốc.
Cái này? Là cái này? Chính là cái này ư?
Lưu sư phụ kiểm đi kiểm lại bảng chỉ dẫn, để xác nhận mình đã tìm đúng nơi.
Ông ấy vốn cho rằng những quán do “Phong cách Hải Thị” quảng bá đều là những nhà hàng cao cấp như trước đây, căn bản không nghĩ tới hình dáng của tiệm cơm Bạch Ký lại là một tiệm cơm nhỏ như ruồi ở trong cái khu náo nhiệt như thế này.
Sau khi Lưu sư phụ xác nhận mình không tìm nhầm chỗ, trong lòng bỗng chốc hiện lên nỗi thất vọng vô cùng lớn, dạng quán cơm nhỏ như ruồi này thì bên trong có món gì ngon chứ?
Lưu sư phụ quay đầu lại nói với hai người kia: "Phá án. Xem ra, tài khoản công khai này nhận tiền quảng cáo, nên mới có thể quảng bá một tiệm cơm nhỏ như vậy. Chúng ta đi thôi, không cần thiết vào xem đâu."
Vương sư phụ giữ ông ấy lại: "Cũng đã đến rồi, chúng ta tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, chi bằng vào xem một chút đi. Hơn nữa trong dân gian có cao nhân, tôi đặc biệt thích ghé vào những tiệm ăn nhỏ ở đầu đường cuối ngõ như này, thường xuyên tìm được những điều bất ngờ. Ông có thể tưởng tượng ra không? Ở khu chung cư của tôi mới mở một tiệm cơm địa phương, rất nhỏ và tồi tàn, nhưng bên trong nấu món kho thực sự tuyệt vời. Ông đừng vì vẻ ngoài mà coi thường người khác, nói không chừng ông sẽ hối hận đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận