Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 153 - Cua hấp cam 10




Mẹ cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá để ý đến cô, cho nên cẩn thận dè dặt.
Mặc kệ cô nói thế nào, mẹ đều không tin, thực ra ở trong lòng của cô, cái gì cũng đều không quan trọng bằng mẹ được.
Trương Cần sau khi nghe lời nói của con gái, trong lòng có hơi chua xót nhẹ, vỗ cánh tay Trương Duyệt: "Được, được. Con không để ý thì tốt."
"Mẹ, đến giờ rồi, con về lớp trước đây." Trương Duyệt cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tay: "Cái món cua hấp cam này con mới vừa mua đó, bà chủ nói để nguội ăn không ngon nữa, nhân lúc còn nóng mẹ hãy ăn đi nha."
Trương Cần nhìn hình bóng Trương Duyệt dần dần đi xa, đến tận khi không nhìn thấy con gái nữa, mới hồi thần trở lại.
Lúc này, bên tai bà đột nhiên truyền đến một âm thanh.
"Ồ, con gái chị đến tặng đồ ăn cho chị à. Để tôi xem thử là cái gì?" Một người đồng nghiệp đi qua: "Hôm nay là sinh nhật của chị, con gái chị chỉ tặng chị một quả cam à, như vậy cũng quá bất hiếu rồi."
Con trai của người đồng nghiệp này thành tích rất tệ, đang học ở một trường dạy nghề, là một người vô tích sự, mà con gái của Trương Cần lại thi đỗ Nhị Trung Hải Thị, cho nên bà ta rất đố kỵ căm ghét với Trương Cần, thường bới móc lỗi sai của Trương Cần.
"Con gái tôi hiếu thuận hay không hiếu thuận thì liên quan gì đến chị?" Trương Cần nói.
Một người đồng nghiệp khác đi qua, sau khi nghe thấy lời nói chua ngoa cay nghiệt của đồng nghiệp này, giúp Trương Cần phản bác: "Để tôi nhớ lại xem, năm nay lúc sinh nhật của chị, con trai chị đã tặng cái gì cho chị, à đâu, hôm đó con trai chị hình như là do đánh nhau mà bị đưa đến đồn công an, không tặng quà cho chị mà."
Vừa nghe thấy mấy lời đồng nghiệp của Trương Cần chế nhạo, khuôn mặt đều xanh lét rồi.
Trương Cần nói một tiếng cảm ơn với người đồng nghiệp đã giúp mình nói chuyện.
Đồng nghiệp xua xua tay, nói: "Không có gì, chính là tôi nhìn không quen cái đức hạnh này của bà ta, suốt ngày ghen ghét với chị."
Người đồng nghiệp chanh chua cay nghiệt đó lại châm chọc hai câu: "Chị nghĩ quá nhiều, một quả cam thì có cái gì hiếm lạ chứ."
Trương Cần hoàn toàn phớt lờ lời nói của bà ta, dựa theo cách ăn mà Trương Duyệt vừa mới dạy bà, đem cái nắp cam của cua hấp cam mở ra, một cỗ mùi thơm đặc biệt liền bao phủ trong không khí.
Người đồng nghiệp chanh chua cay nghiệt đó sau khi ngửi được mùi vị này, từ từ im miệng lại, cái này và cái bà ta tưởng tượng không giống nhau nhỉ, này sao không phải là một quả cam?
Trương Cần cầm lấy cái thìa dùng một lần mà khi nãy Trương Duyệt đưa cho bà, từ từ xúc một thìa thịt cua bỏ vào trong miệng, thịt cua vào miệng liền tan ra, trong nháy mắt phát ra hương thơm tươi ngon không gì sánh nổi.
Hóa ra là cua.
Trương Cần sững sờ, thực ra bà rất thích ăn cua, nhưng bởi vì trong nhà trước giờ rất nghèo, cua đắt, thịt cũng ít, cho nên không nỡ mua. Thỉnh thoảng mua mấy con cua, vẫn là để Trương Duyệt ăn, bà một con cũng không ăn. Lúc Trương Duyệt khuyên bà ăn, bà luôn nói mình không thích ăn cua.
Trương Duyệt từ trước đến nay luôn chu đáo, xưa nay sẽ không tặng cho bà thứ mà bà không thích. Xem ra lời nói dối của bản thân đã bị con bé nhìn thấu rồi.
Bà cảm thấy khóe mắt có hơi nóng nóng, nhưng rất nhanh bà đã không còn cách nào đi suy xét cái khác nữa, bởi vì khi bà nhai, sự trong lành và tinh khiết của thịt cua, ngọt trong của nước cam dung hợp lại một chỗ với nhau, tạo nên một mùi vị tuyệt vời.
Đó giờ bà chưa từng ăn qua món cua nào ngon như vậy.
Đợi đến sau khi ăn hết một phần cua hấp cam, bà mới phảng phất hồi thần trở lại, thảo nào con gái tặng bà cái này làm quà sinh nhật, bà trước giờ chưa từng ăn qua thứ nào ngon như vậy.
Nếu như là trước kia, Trương Cần tuyệt đối sẽ không thích cái loại thức ăn có phân lượng nhỏ này, ăn mấy miếng thì hết mất rồi, hoàn toàn không chân thực, không đáng chút nào.
Nhưng bây giờ Trương Cần lại cảm thấy, nếu thức ăn có phân lượng nhỏ đều có thể làm ngon giống như vậy, vậy ít cũng có lý do của ít.
Mà người đồng nghiệp thích ghen tị với bà ở bên cạnh sớm đã ngậm câm rồi, sau khi ngửi được mùi vị, thèm mà không được, hừ một tiếng, lập tức chạy đi mất.
Người đồng nghiệp còn lại thì trơ mắt nhìn quả cam trong tay bà, trên cả mặt đều đang viết chữ ao ước: "Con gái của chị thật là có hiếu nha, mua cho chị đồ ăn ngon như thế, tôi ngửi mùi thôi đã chịu không nổi rồi."
"Con gái tôi thực sự rất tốt." Trương Cần cảm động mà cười cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận