Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 160 - Cua hấp cam 17




Bàn ăn nhân dân toàn thế giới chưa từng rời bỏ vị chua. Có lẽ là từ rất sớm, tổ tiên đã bắt đầu dùng cam làm gia vị, Hàn Dũ có “Điều hòa vị mặn và chua thì dùng tiêu và cam.”, Vương Xương Linh có “Cá trắm đen sốt cam tê”.
Quả cam được mọi người phát hiện là một loại thần khí có từ trong tự nhiên khử được mùi tanh.
Trong lòng Tề Tuyết không khỏi cảm thán, loại phương pháp ăn cua này thật sự là rất truyền thống.
Hiện tại mọi người dùng rượu gia vị để khử tanh sau nghìn năm phát triển, khử tanh hiệu quả tốt và nhanh, nhưng không có nghĩa phương pháp khử tanh truyền thống sẽ không tốt.
Thịt cam không chỉ hoàn mỹ làm trung hòa mùi tanh của thịt cua, không chỉ thế còn đem thịt cua tươi ngon điều động ra hết.
Cua hấp cam khiến Tề Tuyết có cảm giác —— lịch sự tao nhã. Khiến người ta có cảm giác dường như đang đặt mình trong ven hồ, đối diện chính là cảnh tượng hồ nước ấm áp.
Tề Tuyết ngẩng đầu lên nhìn khách hàng xung quanh, phát hiện không ít vị khách đều gọi một phần cua hấp cam. Bọn họ cầm cái muỗng chậm rãi thưởng thức thịt cua, mắt thỏa mãn nheo lại, toàn thân đều tỏ ra cảm giác tràn đầy vui sướng.
Theo đạo lý mà nói, cua hấp cam tinh xảo ưu nhã như vậy vốn không nên thuộc về một tiệm cơm nhỏ, thế nhưng vào giờ phút này lại hài hòa không gì sánh bằng.
Dù sao từ trước đến nay tiệm cơm Bạch Ký vẫn luôn thần kỳ như vậy.
Sau khi ăn xong cua hấp cam, Tề Tuyết đã lâu không mở ra điện thoại di động, đăng lên vòng bạn bè.
“Gió thu nổi lên, con cua béo. Gần đây, loại quái vật giương nanh múa vuốt này không thể thiếu trên bàn cơm nhà tôi. Nhưng mà tôi không thường ăn cua ở bên ngoài, không vì lý do nào khác mà vì ăn cua rất phiền phức. Cho dù đã mang bao tay nhưng mà đầu ngón tay cũng sẽ lưu lại thoang thoảng mùi. Tuy rằng ăn cua hấp cam lịch sự tao nhã hơn, mười ngón tay đều không dính, nhưng mà vị nó lại không ngon lắm. Trong lúc tôi vì chuyện này mà tiếc nuối một thời gian, thì vô tình gặp được bất ngờ trong một tiệm cơm nhỏ, khiến tôi biết rằng không ngờ cua hấp cam hóa ra lại có thể ăn ngon đến vậy.”
Tề Tuyết đăng lên vòng bạn bè còn chưa được mấy phút đã có rất nhiều lượt thích. Người thích không chỉ là mấy học sinh của cô ấy, còn có bạn bè của cô.
Các phu nhân nhà giàu đều hết sức tò mò khi nhìn thấy Tề Tuyết đăng trên vòng bạn bè. Bất luận là để kéo quan hệ cùng Tề Tuyết hay là thật sự có hứng thú với cua hấp cam, bọn họ cũng bắt đầu tìm địa chỉ của tiệm cơm Bạch Ký.
“Vì thế nên gần đây có nhiều khách hàng là phú bà không thiếu tiền đến tiệm cơm Bạch Ký, doanh thu của cua hấp cam đắt tiền tăng cao.
Cuối cùng, Bạch Nhất Nặc vẫn phải dùng phương pháp hạn chế cũ, để bọn họ không mua hết cua hấp cam trong tiệm.
………………………………
Trung tâm Hải Thị có một hộp đêm, xa hoa trụy lạc, vô cùng náo nhiệt.
Trên một ghế sô pha ở tầng hai, bảy tám người ngồi rải rác ở đó, đều là những phú nhị đại có xuất thân không tồi.
Nhưng hôm nay và trước kia không giống nhau, buổi tụ họp lần này có một vị khách quý —— Tần Phóng. Tuy rằng Tần gia không bằng Thịnh gia nhưng cũng là gia tộc đứng thứ hai ở Hải Thị. Nhà giàu mới nổi như bọn họ vốn có rào cản, gia tộc của bọn họ còn kém xa Tần gia.
Bởi vì Tần Phóng đến, tất cả mọi người ở đây đều có vẻ khẩn trương.
Thiệu Văn đặt điếu thuốc xuống, nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc hỏi: “Sao lại thiếu mất một người? Văn Vũ Hàng đi đâu rồi?”
Một người lắc đầu: “Không biết, anh ta vừa nhìn thoáng qua điện thoại rồi đột nhiên kêu đến giờ rồi, sau đó liền chạy ra khỏi cửa.”
Văn Vũ Hàng cũng thật không hiểu chuyện, nhỡ đâu Tần Phóng tức giận thì làm sao bây giờ.”
Thiệu Văn không thể làm gì khác ngoài quay đầu nhìn Tần Phóng, giải vây thay Văn Vũ Hàng: “Anh Tần, lần đầu tiên cậu đến Văn Vũ Hàng cũng không biết chạy đi đâu, cậu cũng đừng nên giận anh ta, tính tình anh ta vốn là thế này, không phải là không nể mặt cậu.”
Tính tình Tần Phóng không có kém như trong tưởng tượng của Thiệu Văn, anh ấy không để ý nói: “Không có việc gì, chúng ta đợi anh ta một lát, anh ta có lẽ đi nhanh về nhanh.”
Nhưng mà một phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, Văn Vũ Hàng vẫn chưa trở về.
Tần Phóng vốn vân đạm phong kinh, theo thời gian qua đi sắc mặt cũng trở nên kém.
Thiệu Văn thấy mặt Tần Phóng đều rất nhanh đen thanh đáy nồi, trong lòng run sợ, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Vũ Văn Hàng, mở loa ngoài.
Sau khi điện thoại kết nối, Thiệu Văn lập tức lớn tiếng nói: “Văn Vũ Hàng, cậu chạy đi đâu? Cậu có biết anh Tần đợi cậu bao lâu rồi không?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Văn Vũ Hàng: “A nha, tôi mua đồ, không thể rời khỏi, thật ngại quá, cậu giúp tôi nói với anh Tần chờ một lát.”
Thiệu Văn nghe Văn Vũ Hàng nói xong, nóng nảy: “Có chuyện gì còn quan trọng hơn gặp anh Tần cơ chứ? Chẳng lẽ cậu ở đó mua vàng?”
"Tôi không có mua vàng."
"Vậy rốt cuộc cậu mua cái gì!?"
“Tôi đang mua đồ ăn.”
Bởi vì mở loa ngoài, tuy giọng Văn Vũ Hàng không lớn, thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được.
Những người khác: "..."
Tần Phóng: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận