Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 161 - Cua hấp cam 18




Văn Vũ Hàng mua xong đồ ăn rồi đi đến hộp đêm, đẩy cửa bước vào, phát hiện không khí trong phòng bao xấu hổ không chịu được, hắc khí dường như muốn ngưng kết thành sương mù.
Tần Phóng ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt kém không thể tả, cả người đều tản ra áp suất thấp.
Dưới tình huống uy áp thấp như thế, những người khác đều hít thở không thông.
Lúc Thiệu Văn nhìn thấy Văn Vũ Hàng giống như nhìn thấy cứu tin vậy. Anh ấy vội vã từ chỗ ngồi đứng lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, đi đến trước mặt Văn Vũ Hàng nói: “Cậu mau mau nói xin lỗi với anh Tần.”
Văn Vũ Hàng biết mình không đúng, khiến đối phương đợi mình lâu như vậy. Vì vậy liền nghe Thiệu Văn, nói xin lỗi với Tần Phóng.
Không đợi Tần Phóng phản ứng, lúc Vũ Văn Hàng nói xin lỗi đã đem đồ mua được để trên bàn.
Tần Phóng nhìn đóng hộp chất chồng, nghĩ
đến đối phương chỉ vì mua cơm mà bắt anh đợi lâu như vậy, sắc mặt càng trở nên kém hơn.
Tần Phóng nhìn chiếc hộp trước mắt, nhịn không được cười nhạo.
Văn Vũ Hàng đối nhân xử thế rất khéo léo, trước khi gặp được tiệm cơm Bạch Ký chưa bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ làm ra loại chuyện bỏ rơi khách quý như vậy. Anh ta cũng không muốn đối đãi với Tần Phóng như thế, nhưng ai bảo thời gian mở cửa của tiệm cơm Bạch Ký lại ngắn đến vậy, số lượng lại có hạn, anh ta không thể làm gì khác ngoài tự mình xếp hàng.
Bởi vì cua hấp cam được nhiều người mua, không chỉ thế số lượng lại có hạn, nên người xếp hàng lại càng dài. Văn Vũ Hàng vẫn là phải phí một phần công sức, mới mua được cua hấp cam.
Anh ta thấy Tần Phóng đồng ý nói chuyện với mình, không có trực tiếp vứt bỏ mặt mũi mà rời đi, nói rõ mình còn đường sống. Vì vậy lau mồ hôi hột trên mặt, nói: “Đây là tôi mua từ một tiệm ăn nhỏ. Anh Tần, tôi cố ý muốn cho cậu, cậu nếm thử đi.”
Trong lúc chờ đợi Văn Vũ Hàng, Thiệu Văn và những người khác vốn tưởng rằng Văn Vũ Hàng mua cao lương mỹ vị gì đó, không ngờ tới Văn Vũ Hàng lại mua thứ tầm thường không có gì lạ như thế.
Thiệu Văn nghe Văn Vũ Hàng nói xong, thầm nghĩ không ổn, cho Văn Vũ Hàng bậc thang: “Văn Vũ Hàng, anh Tần làm sao có thể ăn tiệm cơm nhỏ gì đó, cậu đừng nói đùa, chuyện cười này một chút cũng không hài hước. Vừa lúc cậu đã đến, chúng ta dọn dẹp một chút rồi ra ngoài ăn cơm đi, nhà hàng cua gần đây mới nhập một lượng lớn cua lông, đặc biệt ngon.”
Không chỉ Thiệu Văn cảm thấy việc mà Văn Vũ Hàng làm vô lý, mà những người khác cũng cảm thấy Văn Vũ Hàng khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
Văn Vũ Hàng để bọn họ đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, bon họ còn cho rằng anh ta đang làm cái việc gì quan trọng lắm cơ, không nghĩ đến sau khi đối phương đến, chỉ mang đến mấy hộp nhựa đóng gói trông có vẻ vô cùng rẻ tiền.
Bọn họ một nhóm trai trẻ như này có sơn hào hải vị gì là chưa từng nếm qua, làm sao có thể vừa ý với mấy thứ như vậy được?
Phẩm vị của Văn Vũ Hàng từ khi nào đã kém đến mức như vậy rồi, cũng đâu có nghe thấy thông tin nhà họ Văn phá sản đâu.
Những người khác không sao hiểu nổi, còn cảm thấy lo lắng thay cho Văn Vũ Hàng, cảm thấy Tần Phóng một giây sau sẽ liền tức giận.
Trong khi bọn họ có người mặc kệ cũng có người đang cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Văn Vũ Hàng, Văn Vũ Hàng đã hành động. Anh ta vừa đem hộp đóng gói mở ra, vừa nói: “Tớ đã mua thịt viên và cua hấp cam. Mọi người không biết cua hấp cam này khó tranh giành bao nhiêu đâu, tớ còn không dám chen ngang. Bởi vì ở trong hàng có rất nhiều vợ đối tác kinh doanh của mẹ tớ, tớ nhìn thấy đều phải chào một tiếng.”
Văn Vũ Hàng đem cua hấp cam ở trong hộp lấy ra, từng cái từng cái chia cho mấy người đang ngồi.
Thiệu Văn nhận lấy cua hấp cam mà Văn Vũ Hàng đưa, tràn đầy nghi hoặc: “Tôi mới không thèm ăn đồ ăn của mấy cửa tiệm nhỏ, nhưng, cậu đưa tôi một quả cam làm cái gì?”
“Cậu thì biết cái gì, đây là cua hấp cam, là món ăn nổi tiếng.”
Thiệu Văn nói: “Tôi từng ăn cua hấp cam rồi, đó là món chính mới đây của nhà hàng Cua, nhưng cua hấp cam mà tôi từng ăn cái nắp đã được mở rồi, làm sao có thể nhìn trông giống một quả cam thật. Hơn nữa cửa tiệm nhỏ thì có cái gì ngon, nhất định là cậu bị bà chủ lừa rồi, người ta bán cho cậu chính là một quả cam thật.”
“Tớ cũng không biết, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy món ăn mới này của tiệm cơm Bạch Ký. Tớ nhìn trên thực đơn ở đó viết là cua hấp cam, có lẽ không sai đâu.”
Thiệu Văn vẻ mặt khó hiểu, cái tay cầm cua hấp cam hơi dùng lực một chút, đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, quả cam này dường như là rỗng ruột. Anh ấy đột nhiên nghĩ ra, cầm cái nắp cam nhấc lên, bên trong quả cam hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
“Đầu bếp này tay nghề rất giỏi nha, làm sao có thể đem hai nửa quả cam đậy lại vừa khít với nhau.”
Thiệu Văn vốn dĩ không xem trọng lúc nhìn thấy một màn này, có hơi bị dọa rồi, khinh thường ban đầu đã nhỏ hơn rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận