Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 175 - Khô bò xé sợi 5




Toàn bộ món cua hấp cam cũng bởi vì là đồ trái cây nên khi ăn sẽ thấy tươi và thanh đạm, hoàn toàn không khiến cho người ta cho rằng là đồ ăn mặn.
Cho nên, cơ thể không thể nào tiếp nhận lượng lớn đồ ăn mặn của Tô Mạt Mạt có thể tiếp nhận món cua hấp cam.
Sau khi Tô Mạt Mạt ăn xong món cua hấp cam, nhìn quả cam trống trơn, cô ấy cảm thấy sửng sốt, trong lòng không khỏi hoài nghi rằng người mới vừa ăn xong món này thật sự là cô ấy sao?
Đã lâu lắm rồi, cuối cùng cô cũng cảm nhận được mùi vị của thức ăn như bình thường rồi. Điều này khiến khóe mắt của cô ấy bắt đầu nóng lên, có chút muốn khóc.
Chứng biếng ăn của cô ấy đã trở nên nghiêm trọng đến mức gần đây cô ấy dường như không thể ăn cả rau và trái cây, và bác sĩ đã đề nghị cô ấy đi tiêm đường glucose.
Tô Mạt Mạt sờ vào bụng của mình, bụng của cô ấy không còn khó chịu giống như lúc trước, hơi nóng của món thịt cua đã làm cho cả bụng cô ấy trở nên ấm áp, cảm giác thoải mái vô cùng, khiến cho Tô Mạt Mạt cảm thấy rất thỏa mãn - cái cảm giác mà bấy lâu nay cô ấy không thấy.
Bạch Nhất Nặc mang khô bò từ hậu viện về tới phòng bếp, lúc này, có một giọng nữ yếu ớt truyền tới.
Tô Mạt Mạt dùng hai tay nắm lấy vạt áo của mình, rồi bày ra vẻ mặt khẩn thiết: “Xin chào, xin hỏi cô có thể làm đầu bếp riêng của tôi không?”
Kỷ Tử Hoài đang đứng tính tiền cho người khác ở trước quầy thu tiền, nghe được câu nói này của Tô Mạt Mạt thì anh ấy ngây người.
Vừa mới đuổi một kẻ địch đi, lại có một kẻ địch khác tới.
Đây là cửa trước chống hổ, cửa sau có chó sói vào sao.

Tô Mạt Mạt nhìn Bạch Nhất Nặc ở trước mặt, càng đến gần, cô ấy càng cảm thấy Bạch Nhất Nặc có dáng vẻ rất xinh đẹp.
Là một nữ sinh, cô ấy cũng nhìn đến ngây người.
Lúc này, cô ấy nhìn Bạch Nhất Nặc rồi xấu hổ nói: “Xin lỗi, là tôi đường đột, nhưng tôi thật sự muốn mời cô làm đầu bếp riêng cho tôi. Đã rất lâu rồi tôi không được ăn một bữa ăn bình thường, tôi ăn cái gì cũng ói ra hết, nhưng đồ ăn mà cô làm thì lại hoàn toàn không như vậy. Cô muốn giá thế nào thì cô có thể đưa ra.”
Gia cảnh cô ấy giàu có, làm phát sóng trực tiếp cũng chỉ là cho vui. Mẹ của cô ấy đang kinh doanh ở một công ty quần áo, bà còn là một người sành ăn, nên đã mời không ít đầu bếp về nấu đồ ăn riêng cho cô ấy. Sau khi được ăn món mà Bạch Nhất Nặc làm, Tô Mạt Mạt cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã khôi phục lại được cuộc sống của một người bình thường. Vì để sau này lại có thể ăn món mà Bạch Nhất Nặc làm, Tô Mạt Mạt nghĩ tới cách làm của mẹ mình —— mời đối phương về làm đầu bếp riêng cho mình.
Bạch Nhất Nặc lắc đầu một cái: “Xin lỗi, tôi không có ý định làm đầu bếp riêng.”
Tô Mạt Mạt muốn thể hiện thành ý của mình nên đã vội vàng lấy điện thoại di động ra và cho Bạch Nhất Nặc xem số dư trong thẻ ngân hàng của cô ấy .
“Tôi, tôi có tiền. Gần đây tôi đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc phát trực tiếp, mẹ tôi cũng cho tôi rất nhiều tiền.”
Con số của số dư rất lớn, là một dãy từ hàng trăm triệu trở lên.
Nhưng Bạch Nhất Nặc lại không vui, thay vào đó cô lại cau mày lo lắng.
Không thể có lòng hại người, trong lòng không thể không đề phòng người khác, sao cô ấy có thể tùy tiện cho người khác xem số dư trong ví như vậy chứ?
Người này có vẻ như không hề có bất kỳ phòng bị nào, cũng may là gặp cô.
Bạch Nhất Nặc thở dài một hơi, rồi nói: “Vấn đề không phải là tiền, bây giờ tôi chỉ muốn mở cái tiệm cơm nhỏ này.”
Tô Mạt Mạt nghe Bạch Nhất Nặc từ chối, thì cúi đầu xuống, cả người đầy buồn bã: “Được, được, cám ơn cô… Xin lỗi vì quấy rầy cô.”
“Nếu như cô thích ăn đồ ăn do tôi nấu, vậy thì cô có thể tới tiệm cơm Bạch Ký để ăn bất cứ lúc nào cũng được, nơi này lúc nào cũng hoan nghênh cô.”
Hải Thị rất lớn, mà nhà của Tô Mạt Mạt lại cách tiệm cơm Bạch Ký rất xa.
Trong lúc Tô Mạt Mạt đang suy nghĩ làm sao để ở gần tiệm cơm Bạch Ký, thì cô ấy nghe được giọng nói của Bạch Nhất Nặc.
Lần đầu tiên khi Bạch Nhất Nặc nhìn Tô Mạt Mạt, thì cô đã đánh giá được phần nào bệnh tình của Tô Mạt Mạt.
Tô Mạt Mạt mắc chứng trào ngược dạ dày.
Sách y học có nói: “Sau khi bệnh mà khí ở tỳ vị chưa hồi phục, hoặc là có đàm ở trung tiêu, sở dĩ không thể ăn là do vùng vị quản trướng đầy rồi gây trào ngược.”
Nguyên nhân đứng sau là do tỳ vị của Tô Mạt Mạt xảy ra vấn đề.
Bạch Nhất Nặc vốn dĩ không muốn xen vào việc của người khác, nhưng sau lần tiếp xúc này, cô phát hiện Tô Mạt Mạt là một người không tệ, sau khi cô bày tỏ rằng mình không muốn làm đầu bếp riêng của cô ấy xong, thì cô ấy dứt khoát từ bỏ ngay chứ không có nhùng nhằng với cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận