Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 177 - Khô bò xé sợi 7




Vì vậy Tô Mạt Mạt đi tới trước quầy thu tiền, rồi lễ phép nói: “Xin chào, tôi cũng là chủ streamer trên mạng, có thể là anh không biết tôi, nhưng tôi có biết anh.”
Tô Mạt Mạt vốn tưởng rằng sau khi cô ấy nói rõ là bản thân mình cũng là chủ streamer trên mạng, thì Kỷ Tử Hoài sẽ tỏ ra thân thiện với đồng nghiệp, nhưng Kỷ Tử Hoài lại lộ vẻ mặt đầy lạnh lùng, và gật đầu một cái, sau đó cũng không nói gì nữa.
Sau khi Kỷ Tử Hoài gật đầu xong, anh ấy tiếp tục tính tiền cho khách, cũng không nhìn Tô Mạt Mạt thêm lần nào nữa.
Hừm, người này thật đúng là khó ở mà, không lẽ cô ấy đã vô tình chọc anh ấy sao?
Tô Mạt Mạt có chút khó hiểu, cô ấy hoàn toàn không nghĩ ra được nguyên nhân Kỷ Tử Hoài đối xử như vậy với cô ấy.
Vẫn là bà chủ tốt.

Món khô bò xé sợi cần một kỹ thuật vô cùng phức tạp.
Sau khi Bạch Nhất Nặc nói chuyện với Tô Mạt Mạt xong, thì cô lập tức trở về phòng bếp, tiếp tục làm khô bò xé sợi.
Lát thịt bò vừa lớn vừa mỏng, sau khi phơi 5 tiếng ở dưới ánh mặt trời, lượng nước ở trong thịt bò đã bốc hơi dưới nhiệt độ cao, và hoàn toàn đã khô.
Bạch Nhất Nặc nhìn lát thịt bò đã được phơi xong, lát thịt mỏng giống như tờ giấy, gần như là trong suốt. Sau đó cô cầm lát thịt lên và nhìn, có thể nhìn thấy cái bóng cái bàn thông qua lát thịt bò.
Lát thịt bò mỏng đến mức này mới được gọi là khô bò xé sợi.
Lúc này, Bạch Nhất Nặc thấy hài lòng mà gật đầu một cái, sau đó cô đem lát thịt bò phơi khô vào trong lò vi sóng, sau khi được nóng xong, lát thịt bò đã hoàn toàn khô. Sở dĩ cô tiến hành đem lát thịt bò đi nướng là bởi vì cô muốn tăng độ dai cho thịt bò.
Nhưng mấy lát thịt bò này không thể đem chiên trực tiếp được, nếu không thì sẽ như củi khô.
Lát thịt bò được Bạch Nhất Nặc chế biến xong được cho vào nồi hấp hơn một giờ. Sau khi hấp, lát thịt bò được hấp qua sẽ hút đủ lượng nước, khi ăn sẽ không bị khô quá.
Nhưng mà sau một ngày làm việc, bây giờ lát thịt bò chỉ có thể được gọi là bán thành phẩm, vẫn chưa phải là khô bò xé sợi chân chính.
Cô bật chảo dầu sôi, rồi bỏ vào lát gừng và gia vị khác vào rồi xào cho thơm, sau đó vớt gừng và gia vị ra, rồi cho lát thịt bò vào chiên.
Sau khi chiên xong thịt bò thì vớt ra, bỏ thêm tiêu, hạt hoa tiêu và đường trắng vào, cuối cùng là cho thêm rượu thiệu hưng vào, sau khi xào đều xong, lúc đó mới được tính là đã làm thành khô bò xé sợi rồi.
Khô bò xé sợi được làm ra có màu đỏ, mỏng như tờ giấy, mùi vị cay và giòn.
...
Sau khi Bạch Nhất Nặc làm món khô bò xé sợi xong, thì cô bưng nó ra khỏi phòng bếp.
Cô mới vừa đi ra phòng bếp thì đã phát hiện ngoài cửa đang có rất nhiều khách vây quanh.
Khách hàng nhìn khô bò xé sợi trong tay cô với vẻ mặt đầy thèm thuồng.
Nên khi bọn họ nhìn thấy Bạch Nhất Nặc đi ra, thì họ vội vàng tới hỏi.
“Bà chủ, cô đang làm gì thế, thơm đến nỗi tôi muốn rớt cái đầu của tôi.”
“Tôi vừa mới ăn món thịt viên, đang chuẩn bị rời đi thì tự dưng lại ngửi thấy cái mùi này, tôi phát hiện tôi lại đói rồi, xem ra tháng này tôi khỏi phải giảm cân hu hu, bà chủ, cô đúng là không có tâm.”
Bạch Nhất Nặc ngửi thấy mùi cay thơm nồng ở trong không khí, thì lúc này cô mới ý thức được mình đã gây ra động tĩnh lớn rồi. Chả trách các khách hàng, mùi thơm của thịt bò trong món khô bò xé sợi và mùi thơm của gia vị kết hợp lại khiến cho người ta không chống đỡ nỗi.
“Tôi đang làm món khô bò xé sợi.” Bạch Nhất Nặc nói.
“Bà chủ, món này là món mới sao? Đừng cản tôi, tôi cũng muốn ăn
“Bà chủ, khô bò xé sợi trong tay cô trông giống như hồng ngọc vậy.”
“Bà chủ, tôi là khách quen trong tiệm, tôi chảy nước miếng vì tiệm cơm Bạch Ký! Tôi cũng vì tiệm cơm Bạch Ký mà chi tiền! Tôi cũng muốn ăn món mới!”
Bạch Nhất Nặc nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không thể đưa phần này cho mọi người.”
Các vị khách nghe được lời này của Bạch Nhất Nặc thì lộ ra vẻ mặt đầy buồn bã. Mặc dù phần lớn bọn họ đều là người trưởng thành, nhưng cảm xúc hiện trên khuôn mặt bọn họ lại vô cùng chân thực, giống như con nít vậy.
Trong lúc các vị khách nhân đang rất buồn bã, thì Bạch Nhất Nặc nói: “Nhưng mà món khô bò xé sợi này sẽ được bán thật, ngày mai mọi người tới mua nhé.”
“Được ! Cứ quyết định như vậy đi!”
Các vị khách thở phào nhẹ nhõm, rồi nhảy tung tăng, họ vội vàng gật đầu vì rất sợ đồng ý chậm thì cô sẽ đổi ý.
Bạch Nhất Nặc nhìn bọn họ, cô cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Quả thật là phần thịt bò này không thể đưa cho khách ăn, bởi vì nó là món mà cô đã đồng ý làm cho Kỷ Tử Hoài ăn vào buổi sáng.
Cô bưng món khô bò xé sợi tới trước quầy thu tiền - nơi Kỷ Tử Hoài đang đứng và nói: “Tôi vừa mới chiên, anh ăn nhân lúc còn nóng đi này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận