Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 181 - Khô bò xé sợi 11




“Nếu tôi nói tham gia vào đoàn của các anh, tôi muốn xin nghỉ một ngày, tôi muốn nghe quan điểm của các khách hàng.” Bạch Nhất Nặc nói.
Tiếng nói chuyện của ba người cũng không nhỏ, không ít người nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Trương Khả và Lý Phong Trạch đang ăn khô bò xé sợi, như thể họ đang ở giữa chốn không người, chỉ biết cảm nhận hiện tượng tê cay ở đầu lưỡi. Thế nhưng khi họ có ý thức, sau khi nghe Bạch Nhất Nặc nói, lỗ tai của hai người đều giật giật, ngay lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng kêu không ổn.
Bà chủ muốn đóng cửa tiệm?
Thế là họ bỏ khô bò xé sợi trong tay xuống, đi đến trước mặt Bạch Nhất Nặc.
“Không được đâu bà chủ, chị không thể không mở cửa tiệm, không có tiệm cơm Bạch Ký ăn, mấy đứa nhóc bọn em sẽ chết đói.”
“Từ khi ăn ở Tiệm cơm Bạch Ký, ngay cả căng tin trường em cũng không ăn nổi nữa, nếu Tiệm cơm Bạch Ký đóng cửa, em sẽ buồn chết mất.”
Bạch Nhất Nặc: “.......Các em nói như thể chị không bán cơm mà là bán ma túy.”
Trong khi Trương Khả và Lý Phong Trạch đang nói chuyện, những người khác đang ăn khô bò xé sợi nghe thấy cuộc trò chuyện ngắt quãng của bọn họ.
“Cái gì? Đóng cửa?”
“Bà chủ muốn đóng cửa sao?”
“Không thể nào, không thể nào, Tiệm cơm Bạch Ký muốn đóng cửa?”
Bởi vì không được nghe đầy đủ, bọn họ hiểu thành Tiệm cơm Bạch Ký sắp đóng cửa.
Những người khác cực kỳ hoảng sợ, đến cả đồ ăn trong tay cũng không ăn nổi, khô bò xé sợi trong tay quan trọng, hay là bà chủ quan trọng? Chắc chắn bọn họ biết.
Bảo vệ bà chủ, sẽ càng có nhiều khô bò xé sợi!
Bọn họ vây quanh Bạch Nhất Nặc, có người kinh ngạc, có người sợ hãi, có người đau lòng muốn chết.
“Tôi đã nói rồi mà, bà chủ cô bán quá rẻ, nên mới có thể khiến tiệm cơm đóng cửa. Tôi có tiền, cô cứ việc vắt kiệt tôi đi, xin cô hãy bán cho tôi cua hấp cam với giá cao, tôi mua hết!”
“Bà chủ, nếu mà nói bởi vì việc buôn bán không khá dẫn tới đóng cửa, tôi có thể đầu tư đó, ngày mai sẽ bàn giao cho cô một cửa hàng lớn. Dĩ nhiên, tôi đầu tư cho cô chỉ vì cảm thấy tay nghề của cô tốt, tuyệt đối không phải vì chỗ ngồi trong tiệm quá ít, làm tôi mãi không giành được chỗ ngồi.”
Bọn họ một người so với một người càng nói thái quá hơn, Bạch Nhất Nặc như lọt vào trong đám sương mù.
Bạch Nhất Nặc nghe bọn họ nói xong, mới biết bọn họ hiểu sai mất rồi, đành phải nói: “Tiệm cơm Bạch Ký buôn bán rất khá, tạm thời sẽ không đóng cửa.”
Các khách hàng nhẹ nhõm thở ra một hơi, cả người thả lỏng: “Vậy thì không sao.”
“Nhưng mà bởi vì tôi có việc bận, muốn đóng cửa một ngày, mọi người cảm thấy có thể chứ?”
Bà chủ có việc bận? Các khách hàng suy nghĩ, Bạch Nhất Nặc mở cửa tiệm đến nay, chưa nghỉ ngơi một ngày nào, không thể thoải mái như 996 [1] của bọn họ.
[1] Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, mỗi tuần sáu ngày.
Bà chủ có việc bận, tất nhiên bọn họ không thể không ủng hộ.
Ban đầu bọn họ nghe nói Tiệm cơm Bạch Ký không đóng cửa, khách hàng đang rất vui vẻ nghe Bạch Nhất Nặc nói vậy, vô cùng đau đớn: “Bà chủ, nhà cô có chuyện gì cần giải quyết sao, vậy thì cô cứ bận đi, chúng tôi nhịn một ngày không ăn ở Tiệm cơm Bạch Ký…….Cũng có thể, chuyện quá khứ sẽ qua, tới cùng chúng tôi chỉ biết đau lòng cho cô.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe bọn họ nói vậy, tưởng rằng bọn họ đã đồng ý rồi, bèn nói: “Được, tôi đồng ý với vị khách này ra ngoài làm một bữa tiệc di động.”
Các khách hàng: “???”
Bà chủ xin nghỉ không phải vì muốn giải quyết chuyện gia đình, mà là đi làm một bữa tiệc lưu động cho khách hàng khác?
Là yêu tinh từ nơi nào trộm nhà của bọn họ?
Các khách hàng vội ngăn cản Bạch Nhất Nặc, ra sức tỏ ra thê thảm: “Bà chủ, một ngày chúng tôi không đến Tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm thì sẽ chết đó. Tiệc lưu động quan trọng hơn cả tính mạng của chúng tôi sao?”
Sau khi trợ lý nghe các khách hàng nói: “Chúng tôi chỉ mượn bà chủ một ngày.”
Sắc mặt của những vị khách vui vẻ hòa nhã với Bạch Nhất Nặc bao nhiêu, nhìn trợ lý với vẻ mặt tệ bấy nhiêu, hóa ra đây là con yêu tinh kia.
Trong đầu vị khách có tiền chợt lóe lên ánh sáng thần kỳ, bọn họ có thể đi đường trà xanh, để cho bọn họ không có đường thoát.
“Tôi đây cũng chỉ muốn một ngày của bà chủ, qua mấy ngày nữa sẽ đến sinh nhật của tôi, tôi cũng muốn bà chủ làm cho tôi một bữa tiệc lưu động.”
“Mặc dù sinh nhật của tôi vừa mới qua, nhưng mà tôi cũng muốn bà chủ làm cho tôi một bữa tiệc lưu động. Bà chủ làm món ăn gia đình đã ăn ngon như vậy, chứ đừng nói gì đến đồ ăn tiệc tùng, nước dãi của tôi sắp chảy ra rồi.”
Không mở miệng nói tiệc lưu động thì còn tàm tạm, khi đã phát động thì đầu óc của khách hàng bắt đầu lanh lợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận