Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 186 - Khô bò xé sợi 16




Không nghĩ đến món ăn nổi tiếng nhất của một nhà hàng Hải Thị, lại có thể thua món bồ câu úp xôi ở trước mặt này.
Dưới tình huống còn chưa ăn được món bồ câu úp xôi này, Hồ Dao sẽ cảm thấy món bồ câu non nướng rượu hoa điêu rất ngon.
Sau khi ăn qua món bồ câu úp xôi, Hồ Dao cảm thấy món bồ câu non nướng rượu hoa điêu không ngon lắm.
Hồ Dao than một hơi thật sâu, rõ ràng bồ câu non nướng rượu hoa điêu là món cô mong chờ nhất, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có hứng thú động đũa, thế nên lại đem ánh mất chuyển về phía bồ câu úp xôi.
"???"
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình, làm sao mà trong thời gian cô đang choáng váng, bồ câu úp xôi lại rất nhanh hết trơn rồi?
Nhóm mấy vị cấp cao này đều là người quen ăn sơn hào hải vị, tại sao ăn đồ ăn của một cửa tiệm nhỏ mà ăn đến vui vẻ như thế chứ!
Thực ra nhóm mấy vị cấp cao này vốn dĩ cũng không có hứng thú ăn uống lắm, tuy nhiên bọn họ nhìn thấy đũa của Thịnh Tu Viễn chưa từng rời khỏi bốn món này, thế nên nghĩ ra cách nịnh bợ.
Ai ngờ vừa ăn, thì liền không dừng lại được.
Nếu không phải bận tâm đến lễ nghi trên bàn ăn, Hồ Dao thậm chí muốn lấy ra tốc độ tay độc thân nhiều năm, mở ra cuộc chiến tranh đoạt với mấy vị cấp cao này.
Là chức vị quan trọng, hay là đồ ăn quan trọng?
Hồ Dao cắn răng, rất nhanh gia nhập vào đội ngũ tranh giành đồ ăn.
Có một lý luận kinh điển, gọi là hiệu ứng cá da trơn. Dưới môi trường cuộc sống cộng đồng, cá da trơn không ngừng quấy nhiễu sẽ kích hoạt bản năng sinh tồn của những con cá mòi xung quanh.
Nhóm những người thượng lưu lúc đầu ăn rất thận trọng tao nhã, nhưng dưới sự chủ động xuất kích của một số người, bọn họ không nhịn được mà gia tăng tốc độ.
Bây giờ ngay cả ăn một bữa cơm đều phải bắt đầu chèn ép như vậy sao?
Mấy người này trên mặt thì cười mỉm, trong lòng thì không ngừng ha hả, hành động trong tay một chút cũng không chậm chạp.
Tình hình chiến đấu trên bàn ăn hết sức căng thẳng, bọn họ lấy ra khí thế chém giết lẫn nhau trên thương trường, đối mặt lại không phải là cuộc chiến thương nghiệp, mà là một món bồ câu úp xôi.
Trợ lí quay đầu lại nhìn Hồ Dao, giả mù sa mưa mà nói: "Thư kí Hồ, cô ăn quá nhiều rồi, không phải cô nói là cô muốn giảm cân sao? Ăn ít vận động nhiều mới có thể ốm lại."
Cái đũa của Hồ Dao đè lên một miếng thịt, lộ ra một nụ cười khách sao: “Không ăn no thì sức đâu giảm cân? Vả lại, trước đây không phải ông nói muốn tập thể dục sao, đừng tranh với tôi nữa.”
Thịnh Tu Viễn nhìn các cấp dưới của mình không ngừng tranh giành món bồ câu úp xôi, bình thản mà cầm cái bát lên, thong thả ung dung mà múc một thìa súp đậu phụ cá trích.
Khi mà những người khác vẫn còn đang choáng váng, ông ấy đã đặt đũa xuống. Khi người khác đang tranh giành một món ăn, đũa của ông ấy đã với đến món tiếp theo.
Trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, mỗi món ăn ông ấy đều đã thử qua một lần.
Súp đậu phụ cá trích là một món ăn gia đình bình thường, độ khó không cao, nhưng cũng có thể nấu ra được nhiều kiểu. Tô súp đậu phụ cá trích này có màu trắng sữa, thịt cá trắng như tuyết, đậu phụ giống như một khối ngọc, ẩn ở trong súp nhìn không ra.
Ông ấy cầm cái thìa sứ ở bên cạnh lên, húp một ngụm súp đậu phụ cá trích.
Súp đậu phụ cá trích tươi ngon không bất ngờ, đậu phụ mềm thơm cực kì, thịt cá tươi non ngon ngọt.
Cắn một miếng thịt cá, nước súp nóng hầm hập liền bùng phát.
Tuy rằng ba món mặn một chút cũng không ngậy, nhưng tô súp đậu phụ cá trích này lại hết sức béo ngậy, giống như nước suối mát lướt nhẹ qua tâm hồn, vỗ về dạ dày.
………………………………
Bởi vì nhân viên của Bạch Nhất Nặc không nhiều, không thể nấu được nhiều món, cho nên bốn món này chỉ cung cấp cho phòng tiệc chính. Hơn nữa phòng tiệc chính rất lớn, chỉ có mười bàn có bốn món này.
Người của những bàn khác lúc đầu nhìn thấy mười bàn này có bốn món là mua từ tiệm cơm Bạch Ký, không phải là nhà hàng lớn Hải Thị nấu, đáy lòng có phần cười trên nỗi đau của người khác.
“Mọi người thật thê thảm, đồ ăn mua từ cửa hàng nhỏ làm sao sẽ ngon bằng đồ ăn nhà hàng lớn Hải Thị nấu chứ?”
“May mà bốn món của bọn họ không phải là bị thay, mà là nhiều hơn bốn món này, những món khác không hề thiếu. Đồ ăn cửa tiệm Bạch Ký nấu như thế nào? Có phải hay không công khai xử tội rồi.”
Người đã từng ăn qua đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký nghe thấy lời nói này của bọn họ, vẻ mặt quỷ dị: “Là công khai xử tội rồi.”
Mấy người thích gây chuyện lấy lại tinh thần: “Ăn nói cẩn thận.”
Bọn họ muốn nói lại thôi: “Tuy nhiên bị xử tội không phải là tiệm cơm Bạch Ký, mà là nhà hàng lớn Hải Thị.”
Mấy người thích gây chuyện: “???”
Bọn họ không thể tin được mà nói: “Anh đang nói chuyện cười à.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận