Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 229 - Thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo 5




Năm phút sau, cuối cùng Tiểu Mã cũng giao hộp cơm đến tay Dương Phàm, thở phào nhẹ nhõm. Nếu để anh ta ở cùng thịt kho tàu một khoảng thời gian nữa, anh ta thực sự không dám tin vào đạo đức nghề nghiệp của mình.
Dương Phàm lặng lẽ đem thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo về phòng của mình, vươn tay mở hộp đóng gói chuẩn bị ăn. Dương Phàm gắp một miếng thịt kho tàu đưa vào trong miệng, lập tức bị kinh ngạc tột đỉnh bởi vị của thịt kho tàu.
Thịt kho tàu được luộc trên lửa nhỏ trong hai giờ, thịt nạc không cứng chút nào, ngược lại vô cùng mềm mại, thịt mỡ không có dầu mỡ, trái lại vô cùng thanh nhẹ khoan khoái. Cả miếng thịt kho tàu vừa mềm lại không mất đi độ dai, càng nhai càng thơm.
Sau khi Dương Phàm ăn một miếng thịt kho tàu, lại ăn một chút cơm. Nước thịt kho tàu chan cơm, mùi vị không gì sánh được, ngon đến mức khiến người ta không dừng được.
Dương Phàm ôm mặt, vui vẻ không thôi, nó chưa từng ăn thịt kho tàu nào ngon như vậy. Còn may nó thông minh, gọi đồ ăn mang đi từ tiệm cơm Bạch Ký, mới có thể ăn được vị thịt kho tàu tuyệt đến thế.
Nó tính toán thời gian, mẹ còn đến một tiếng đồng hồ nữa mới về, hôm nay tuyệt đối không thể để mẹ nó bắt được.
Đang lúc Dương Phàm tập trung tinh thần ăn thịt kho tàu, đột nhiên cửa phòng nó bị đẩy ra.
Ba nó - Dương Thần đi vào trong phòng, liên tục hít mũi, ngửi ngửi hương vị trong không khí như một cảnh sát: “Con trai, con mua đồ ăn gì bên ngoài bằng điện thoại của ba vậy, ăn thơm thế.”
Dương Phàm kinh hãi: “Ba, không phải ba đang ngủ sao!”
“Bị mùi thơm của thức ăn con mua đánh thức.” Dương Thần trả lời. Vốn dĩ anh ta ở trong phòng mình ngủ trưa, đột nhiên ngửi được một mùi hương mê người, không khỏi chép miệng, kết quả cắn phải đầu lưỡi, cả người bị đau tỉnh.
Dương Thần đi đến bên cạnh Dương Phàm, nhìn thịt kho tàu tươi đẹp trong chén nó, lâm vào trầm tư, một lát sau nói: “Mẹ con kiểm soát chế độ ăn của con, không thể đặt đồ ăn bên ngoài, con xem lời mẹ con như gió thoảng bên tai?”
Dương Phàm bắt đầu suy nghĩ nhanh như gió, nghĩ biện pháp ứng phó, cầm một hộp cơm khác, gấp hai miếng trong chén thịt kho tàu bỏ vào hộp cơm bên cạnh. Nó dùng hai tay đưa hộp cơm cho Dương Phàm: “Ba, con đem hộp cơm chia cho ba ăn. Ba có thể không nói cho mẹ được không? Đây là món mới của tiệm cơm Bạch Ký, ăn ngon vô cùng.”
Dương Thần nhìn hộp cơm thịt kho tàu: “Mẹ con nói nếu lại phát hiện con vụng trộm ăn thứ gì đó, sẽ để con không thấy được đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký nữa.”
Dương Phàm gấp thêm mấy miếng thịt kho tàu, bỏ vào hộp cơm bên cạnh.
Dương Thần lời lẽ chính đáng: “Làm một người chồng tốt, người ba tốt, ba tuyệt đối sẽ không bị con thu mua.”
Dương Phàm bưng thịt heo hấp thính gạo tới: “Ba, thịt heo hấp thính gạo cũng chia ba nửa phần.”
Dương Thần: “Thành giao!”
Sau khi Đinh Lâm trở về, phát hiện bộ dáng lén lút của chồng và con mình.
Chị cảnh giác hỏi: “Các người ăn vụng gì nữa rồi? Các người còn chưa lau khô dầu trên miệng. Dương Phàm, con lại không nghe lời mua trộm đồ ăn? Nếu con còn như vậy, con cũng đừng hòng ăn ở tiệm cơm Bạch Ký.”
Dương Phàm vẫn lắc đầu, vẻ mặt vô tội: "Không có, con sao có thể không nghe lời mẹ? Con là đứa con ngoan nhất trên đời này.”
Đinh Lâm thấy dáng vẻ Dương Phàm, trong lòng tò mò, thế nhưng không có chứng cứ, nên đành thôi. Chị suy tư một chút, bảo Dương Phàm đi đến bên mình, sau đó ôm Dương Phàm, đặt nó lên cái cân.
Đinh Lâm nhìn chữ số cân nặng trên cái cân, đồng tử chấn động: “Con giảm béo một tháng, không chỉ không ốm, lại còn béo lên mười cân! Con còn nói không có vụng trộm ăn vặt.”
Dương Phàm liên tục lắc đầu: "Mẹ, mẹ không hiểu, con là trẻ con, cân nặng mỗi ngày mỗi khác, mẹ không nên nghiêm túc thế.”
Đinh Lâm nhiều lần tra hỏi Dương Phàm, nhưng Dương Phàm vẫn luôn giả vờ vô tội, căn bản không thừa nhận chính mình ăn vụng. Đinh Lâm tức muốn chết, ánh mắt lướt qua chồng mình, quyết định xuống tay từ trên người chồng.
“Dương Thần, về cân nặng của con trai, anh không có gì muốn nói với em sao?” Đinh Lâm chuyển ánh mắt nghi hoặc đến phía chồng Dương Thần.
Dương Thần ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt né tránh. Bà xã, không còn cách nào, con trai thật sự đã cho quá nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận