Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 231 - Thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo 7




Chu Hàm Vận cao hứng nhắn lại: [ Cướp được, có một phần thịt kho tàu, một phần thịt heo hấp thính gạo. ]
Chu Hiểu Khải: [ Thật tốt quá, toàn bộ phòng ký túc xá chúng tôi đều ở bên ngoài làm hạng mục, mạng đặc biệt kém, đổi mới như thế nào cũng không ra được đồ ăn. Đợi đến khi load được, thì thấy món ăn đã bán hết. Em điền địa chỉ ký túc xá các em sao, đợi lát nữa anh đi tìm các em, có thể chứ?”
Chu Hàm Vận đáp: [ Có thể, sau khi cơm hộp giao đến, em lấy trước. Chờ anh đến dưới lầu, anh bảo em xuống, em sẽ lập tức xuống ngay. ]
Bởi vì địa chỉ của Chu Hàm Vận là ký túc xá nữ sinh, người giao cơm trực tiếp đưa đến dưới lầu. Chu Hàm Vận xuống lầu cầm hai hộp cơm lên.
Túi đóng gói cơm hộp là một túi giấy có dây, ở giữa có một cái logo, giống như applet của tiệm cơm Bạch Ký, logo chính là một bát cơm, bốn chữ tiệm cơm Bạch Ký được viết ở trung tâm, chữ viết tiêu soái, mười phần ý nhị.
Lúc bạn cùng phòng nhìn thấy túi đóng gói, trước mắt sáng ngời: “Loại túi giấy này rất bảo vệ môi trường. Khi tớ tham gia applet đã muốn nói, chữ logo này thật sự rất đẹp, chắc là doanh nhân tìm người thiết kế đi.”
Bạn cùng phòng lấy túi đóng gói, nhìn nhiều lần một lúc. Khi cô ấy đang cân nhắc chữ viết, ánh mắt lướt qua bên trong túi đóng gói, không khỏi sững sờ một chút, không kìm lòng được lấy hộp cơm bên trong ra.
Bạn cùng phòng nhìn thịt kho tàu bên trong hộp cơm trong suốt, thịt kho tàu lớn nhỏ đều nhau, từng miếng từng miếng đặt cạnh nhau, xếp ngay ngắn, vô cùng thích hợp với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Thịt kho tàu đầy đặn đan xen, có màu đỏ au, bên dưới phủ một lớp cải xanh Thượng Hải, trơn sáng như ngọc bính.
Trong tâm lý học có nói, màu đỏ, màu xanh là màu sắc vô cùng có sức sống, có thể kích thích sự thèm ăn của con người.
Bạn cùng phòng nhìn phần thịt kho tàu này, không khỏi nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Chu Hàm Vận nói: “Tớ có chút hiểu tại sao người kia lại muốn chúng ta giúp đoạt cơm.”
Chu Hàm Vận cũng bị kinh ngạc bởi phần thịt kho tàu này. Vì điều kiện có hạn, bước làm đơn giản nên thịt kho tàu nhà làm không tránh khỏi vẫn sẽ bị đục, thịt mỡ nấu quá đỏ, thịt nạc nấu quá đen.
Tiệm cơm này rất chú ý khi làm thịt kho tàu, mỗi bước đều rất nghiêm ngặt, ví dụ như nếu muốn tạo màu cho thịt kho tàu, cần phải đun nước đường cho đến khi có màu đỏ tươi. Mà phần thịt kho tàu này có màu sóng sánh, óng ánh trong suốt, thoạt nhìn còn nhìn ngon hơn nhà hàng bên ngoài.
Vào lúc thịt kho tàu được lấy ra, cả phòng đều tràn ngập mùi thịt. Mùi hương của thịt kho tàu vô cùng nồng, hương thơm thịt nấu hòa quyện hương thơm đường, làm người ta muốn ăn một ngụm lớn.
"Thơm quá đi."
Chu Hàm Vận và bạn cùng phòng không nhịn được nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm món thịt kho tàu này không chớp mắt.
Bạn cùng phòng nhìn Chu Hàm Vận, đột nhiên nói: "Chúng ta cũng chưa ăn trưa đâu, nếu không?"
Chu Hàm Vận hiểu ý của bạn cùng phòng, cảm thấy trong đầu mình có hai người nhỏ đang đánh nhau. Người nhỏ màu đen có sừng ác ma trên đầu, cầm chiếc nĩa của ác quỷ hạ gục người nhỏ màu trắng có vòng sáng trên đầu, đè xuống đất: “Cơm ngon không ăn, đầu óc có vấn đề!”

Chu Hiểu Khải và những người khác trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng tò mò hỏi: “Cậu nói cậu mua được thịt kho tàu của tiệm cơm Bạch Ký, cậu là ủy thác ai mua?”
“Một học muội rất đáng tin cậy. Em ấy nói không chỉ mua được thịt kho tàu mà còn mua được thịt heo hấp thính gạo. Thấy học muội làm việc tốt như vậy, tớ quyết định tha thứ cho học muội.”
Mạch não của các bạn cùng phòng Chu Hiểu Khải cũng không khác nhau, hoàn toàn không sinh ra bất cứ tâm tư mờ ám gì, điểm chú ý hoàn toàn đặt trên thịt kho tàu, lập tức lớn tiếng nói: “Vậy cậu còn không mau đi lấy thịt kho tàu? Lỡ đâu bị người ta ăn làm sao bây giờ? Lực sát thương của đồ ăn tiệm cơm Bạch Ký đều lớn như nhau, lần trước ở ký túc xá chúng ta ăn khô bò xé sợi bị phòng đối diện ngửi thấy được mùi hương, trực tiếp vọt vào đoạt khô bò xé sợi. Việc trước không quên, việc sau làm thầy, cậu không được quên những thống khổ chúng ta đã trải qua.”
Chu Hiểu Khải không để tâm: “Học muội sẽ không như vậy. Học muội nói phải tới gặp tớ xin lỗi, muốn bồi thường tớ, thái độ làm người chính trực, không giống với những bạn học chó của chúng ta. Học muội có ý xấu gì đâu? Cậu thật là lo lắng vô ích, học muội không có khả năng ăn cơm hộp của chúng ta.”
Mười phút sau, Chu Hàm Vận cúi đầu, đưa hộp cơm cho Chu Hiểu Khải, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, em đã phạm sai lầm.”
Chu Hiểu Khải nhìn hộp cơm trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt, một phần thịt kho tàu lớn như vậy ném đi đâu rồi?
“Học muội, tín nhiệm giữa người với người đâu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận