Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 244 - Thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo 20




Nhưng bất luận ông cụ Tô có nói thế nào đi nữa, Tô Kiệt cũng sẽ không đổi ý. Ông cụ Tô là một người sành ăn, nên chỉ cần nhìn món thịt kho là ông ấy đã biết đĩa thịt kho này ngon đến cỡ nào rồi. Thấy miếng thịt kho ở trong miệng bị bay đi, nên trong đầu ông cụ Tô đã không ngừng suy nghĩ biện pháp đối phó, rồi tiến hành uy hiếp dụ dỗ Tô Kiệt.
Hai người họ, mỗi người nói một lời, sau khi trao đổi với nhau một hồi lâu, cuối cùng kết quả là ông cụ Tô giành chiến thắng, Tô Kiệt đồng ý cho ông cụ Tô ăn hai miếng thịt kho.
Trong lúc Tô Kiệt quay đầu, định chia phần thịt kho tàu trong chén cho ông cụ Tô đích thì anh ấy phát hiện cái chén ở trước mặt đã trống không.
Tô Kiệt vừa nhìn sang một cái, phát hiện Tô Hạ đang cặm cụi ăn món thịt kho trong chén, bên mép đều là dầu, còn có hạt cơm dính ở trên khóe miệng, cô bé thì liên tục nói: “Thật là thơm, thật là thơm.”
Tô Kiệt: “... Con bé ăn cắp này!”
Ông cụ Tô: “... Cha đã khinh thường rồi, do không chú ý đến cháu gái của cha nên mới bị đánh lén thế này.”
. . .
Sau hai lần thiết lập quan hệ thất bại, nhân viên ở nhà hàng cua đã nhớ kỹ cái tên tiệm cơm Bạch Ký.
Là người giỏi trong giao tiếp, đây là thất bại mà bọn họ chưa bao giờ gặp phải, thế nên trong lòng họ rất tò mò về tiệm cơm Bạch Ký, rốt cuộc là tiệm cơm Bạch Ký là thần thánh phương nào chứ, rõ ràng chỉ là một tiệm cơm nhỏ, nhưng bối cảnh lại thâm sâu, khiến nhà hàng cua thốt không nên lời, ngay cả đầu bếp chính của bọn họ suýt thiếu chút nữa là bị đem đi.
Sau khi họp xong, bộ phận của bọn họ quyết định xem xét trong cái bản án thất bại để tìm ra nguyên nhân bọn họ thất bại.
Bọn họ không tin đồ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký thật sự ngon, đồ ăn do một tiệm cơm nhỏ làm ra có thể ngon đến mức nào chứ. Lùi lại mười ngàn bước mà nói, món ăn của tiệm cơm nhỏ này thật sự rất ngon, khách hàng cũng sẽ không đông đến mức này, không chỉ có con nhà giàu hàng đầu như Văn Vũ Hàng, mà còn có những đầu bếp thâm niên như đầu bếp ở Đỉnh Lầu và bếp trưởng ở nhà hàng lớn Hải Thị.
Một người đầu bếp có năng lực tốt như vậy, tại sao không nằm đợi tiền rơi xuống, mà lại muốn mở một tiệm cơm nhỏ vừa khắc nghiệt lại khổ như vậy nhỉ?
Ôm tò mò trong lòng, mấy nhân viên kia theo chỉ dẫn mà tìm được tiệm cơm Bạch Ký, vào trong mua một số món như cua hấp cam, thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo rồi mang về văn phòng bộ phận.
Sau khi nhân viên ấy trở về văn phòng, để đồ trong tay xuống, vừa mở túi đựng ra vừa nói: “Mọi người hoàn toàn không biết cái hàng của tiệm cơm nhỏ này dài đến cỡ nào đâu! Trời ạ, mệt chết tôi.”
Nhân viên ấy mở túi đựng món cua hấp cam và lấy cam từ bên trong ra: “Không phải chỉ là món cua hấp cam thôi sao, chẳng lẽ nó thật sự ngon hơn món mà nhà hàng cua chúng ta làm?”
Nhân viên kia vừa nói dứt lời, nhìn về phía quả cam ở trong tay mình thì không khỏi bật thốt: “Tuyệt, sao bà chủ ấy có thể làm món cua hấp cam kín kẽ thế này nhỉ?”
Nhân viên mở nắp cua hấp cam ra, phần thịt cua óng ánh trong suốt ở trong lộ ra. Theo động tác của anh ta, mùi thơm lan ra cả bầu không khí.
“Thật là thơm!”
Mấy nhân viên khác ngửi được cái mùi này, thì không khỏi hít sâu vào: “Đây là thịt cua sao? Sao có thể làm ra được một mùi thơm như vậy chứ?”
Những nhân viên khác, lần lượt từng người đến lấy phần cua hấp cam của mình. Bọn họ nhìn món cua hấp cam của mình ở trên tay, trên mặt họ lúc này là vẻ kinh ngạc không thể che giấu được. Bọn họ thử ăn một miếng thịt cua bên trong, trong chốc lát, mắt của họ mở to ra vì kinh hãi trước độ tươi ngon của thịt cua.
“Phần thịt cua này tươi ngon quá đi, sao đầu bếp có thể làm được đến trình độ này chứ.”
“Thịt cua thơm ngọt, nước cam chua ngọt, cặp cp này quá tuyệt, không ai được phép tách ra! Tôi không cho phép!”
Bọn họ ăn một miếng rồi lại một miếng, sau khi ăn món cua hấp cam ở trên tay mình xong thì mới miễn cưỡng hoàn hồn trở lại.
Nhân viên nhìn chằm chằm vào cái vỏ cam trống trơn mà không khỏi rơi vào trầm tư, sau một hồi lâu, người kia mới chậm rãi mở miệng nói ra ý nghĩ của mình.
“... Tôi thấy tôi như hiểu được tại sao mấy người ở trên mạng nói như vậy rồi, tôi đã ăn món cua hấp cam do nhà hàng chúng ta làm, nói một câu khó nghe, có vẻ như thật sự là món của chúng ta không ngon bằng tiệm này.”
“... Mạnh dạn mà nói, của nhà hàng chúng ta không ngon bằng tiệm này, tôi không thể đánh lừa vị giác của tôi được.”
“Muốn bôi đen người ta sao? Bôi đen không được đâu."
“Đừng nghĩ xấu tiệm cơm Bạch Ký, nếu lỡ như bếp trưởng đi thật, thì chắc hẳn đám người chúng ta sẽ bị đuổi hết.”
Sau một hồi lâu, các nhân viên đứng vây quanh một chỗ đều thở dài một cách nặng nề.

Bạn cần đăng nhập để bình luận