Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 264 - Vịt Quay Quả Mộc 18




Bạch Nhất Nặc không khỏi cảm thán, khách hàng đều là cao nhân.
Vì vậy, tiệm cơm Bạch Ký khởi công trong sự náo nhiệt.
Bạch Nhất Nặc cố ý thiết kế bản vẽ, giao cho công nhân.
Trên bản vẽ, là kế hoạch bộ dạng mới của tiệm cơm Bạch Ký. Đầu tiên, sau bếp rất rộng, trước đây nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm còn tốt, bây giờ nguyên liệu nấu ăn nhiều đến nỗi không còn chỗ để.
Đối với một đầu bếp mà nói, phòng bếp chính là sinh mệnh, cô muốn Làm một mẻ, khoẻ suốt đời, làm một phòng bếp lớn, thuận tiện cho ngày sau sử dụng.
Thứ hai, chỗ ngồi phải nhiều, các khách hàng vẫn luôn phàn nàn chỗ ngồi quá ít. Sân sau tiệm cơm Bạch Ký lớn, nhưng sân trước lại nhỏ, chỉ có thể đặt được mười bộ bàn ghế, thế nhưng sân trước tiệm hoa tươi của Dì Triệu lại rất lớn, có thể để hai mươi bộ bàn ghế.
Vì vậy, tiệm cơm Bạch Ký ‘Làm một mẻ, khoẻ suốt đời’, biến thành ba mươi bộ bàn ghế, ước chừng mở rộng gấp ba.
Vào lúc quá trình sửa chữa diễn ra, thậm chí cha Từ còn tự mình đến giám sát tiến độ trang trí.
Nhóm công nhân nhìn thấy ông chủ đích thân đến, căn bản không dám chậm trễ, hoàn thành vừa nhanh lại vừa tốt.
Bạch Nhất Nặc không khỏi bày tỏ biết ơn với cha Từ: “Thật ngại quá, làm phiền chú.”
Cha Từ không để ý nói: “Không quan trọng, trước đây tôi từng làm chủ thầu, tôi là từ tầng dưới chót lập nghiệp, tôi rât quen thuộc cuộc sống này.”
“Nếu như bà chủ muốn cảm ơn tôi, vậy bán cho tôi một phần vịt quay quả mộc đi. Lần trước tôi mua vịt quay về bị vợ với con trai ăn sạch, tôi liền mông vịt còn chưa ăn được đến, tức chết tôi.”
Bạch Nhất Nặc buồn cười: “Chờ đến khi cửa tiệm tu sửa xong, tôi liền làm cho chú.”
………………
Vào buổi sáng, Bạch Nhất Nặc mang theo những người khác đến sân sau tiệm hoa tươi của dì Triệu. Sân sau tiệm cơm Bạch Ký có một cây hoa quế, phía sau tiệm hoa của dì Triệu có một cây mơ.
Cành lá cây mơ um tùm, xanh um tươi tốt, phía trên có rất nhiều màu xanh của quả mơ.
Mùa thu tháng chín, hoa quế ngát hương, nhưng lại không phải mùa của cây mơ, mùa của cây mơ là vào tháng bảy, tháng tám. Ở tháng chín, rất khó để nhìn thấy sự xuất hiện của nó ngoài chợ.
Bạch Nhất Nặc nhìn đỉnh đầu cây mơ, cảm thấy đây là cây mơ muộn.
Tô Mạt Mạt nhìn thấy cây mơ này, ánh mắt sáng lên, nóng là muốn thử, không nhịn được hỏi dì Triệu: “Cháu có thể thử quả mơ này không? Lúc nhỏ trong nhà cháu cũng có cây mơ, quả mơ rất ngọt.”
Ai ngờ dì Triệu nhìn đến cây mơ kia, liền vỗ đùi, mặt đầy tiếc hận: “Dì nói cho cháu, ngàn vạn lần không nên ăn quả mơ này, chua chết.”
Cây mơ rất lùn, dì Triệu không cần công cụ, trực tiếp vươn tay hái mấy quả mơ, sau đó đưa cho ba người Bạch Nhất Nặc, vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Thật sự siêu cấp chua.”
Vẻ ngoài của cây mơ đậm sắc xanh, quả to, ngọt ngào đầy đặn, hoàn toàn không nhìn ra chỗ chua.
Bạch Nhất Nặc có chút tò mò, vì thế rửa quả mơ rửa, thử nhai một chút. Cô nhai kỹ thịt mơ, trên mặt vân đạm phong khinh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Tô Mạt Mạt và Kỷ Tử Hoài nhìn thấy biểu tình của Bạch Nhất Nặc, cho rằng quả mơ không chua, vì thế nhai cả quả mơ.
“Á á á chua quá, em cảm thấy răng em đều muốn chua rớt.: Tô Mạt Mạt lập tức phun thịt quả mơ trong miệng ra, ngũ quan xoắn lại cùng chỗ, gương mặt danh xứng với thực vô cùng thống khổ.
Tuy rằng Kỷ Tử Hoài không có khoa trương như Tô Mạt Mạt vậy, thế nhưng biểu tình cũng không khá hơn chút nào.
Lúc này Tô Mạt Mạt mới trở về thực tại, không khỏi giậm chân, oán giận nói: “Bà chủ, chị hại em!”
Bạch Nhất Nặc không nhịn được cười cười, mi mắt cong cong, thoạt nhìn giống như một con hồ ly: “Chị cũng chưa nói quả mơ không chua.”
Tô Mạt Mạt chu môi, hừ một tiếng: “Bà chủ, chị thật xấu, không để ý đến chị nữa.”
Bạch Nhất Nặc xin dì Triệu một cái chậu, đi tới bên cạnh cây mơ bắt đầu hái qủa mơ: “Được, chị đây đợi lát nữa làm mứt mơ em không cần ăn nhé.”
Mứt mơ?
Lỗ tai Tô Mạt Mạt khẽ nhúc nhích, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ: “Không được, em muốn ăn!”
Bạch Nhất Nặc dù bận vẫn ung dung hỏi: “Không phải em nói không để ý đến chị sao?”
“.... Vì mứt mơ, em có thể để ý chị một chút.” Tô Mạt Mạt cười cười, cô ấy nhìn động tác hái mơ của Bạch Nhất Nặc, lòng sinh tò mò: “Bà chủ, chị nói mứt mơ là dùng quả mơ này sao? Này không ăn được đâu, sẽ chết người đó, hiện tại nửa bên mặt của em đều tê dại.”
“Mơ không chua có độ chín cao, lượng đường cao, chế biến mứt mơ sẽ bị thiếu vị chua. Không chỉ thế dễ hư thối, loại mơ này ăn trực tiếp sẽ rất chua nhưng mà đem chế biến lại là nguyên liệu tốt nhất cho mứt mơ.” Bạch Nhất Nặc nói: “Không chỉ thế, vịt quay và quả mơ rất tương xứng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận