Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 265 - Vịt Quay Quả Mộc 19




"Quả mơ này chua như vậy thật sự có thể làm thành mơ dầm sao? Chị sẽ không lại lừa em nữa chứ." Tô Mạc Mạc nửa tin nửa ngờ mà hỏi.
Bạch Nhất Nặc cười cười: "Làm ra thì em sẽ biết thôi."
Bạch Nhất Nặc và bọn họ cùng nhau hái những trái mơ xanh này xuống, cô ấy không có lập tức xử lý những trái mơ xanh này, trái lại đem nó cất đi mấy ngày. Bởi vì mơ xanh sau khi cất giữ vài ngày, sẽ dần dần chuyển sang màu vàng vị chua và vị đắng sẽ nhạt đi một ít.
Khi Bạch Nhất Nặc nhân lúc mấy trái mơ xanh này nửa chín nửa vàng, sẽ đem những trái mơ xanh này đi rửa sạch sẽ, sau khi đem cuống của quả mơ vứt đi thì chần qua nước. Sau khi chần qua nước xong, trái mơ sẽ trở nên mềm hơn rất nhiều, có thể dùng làm để làm ra tương hoa quả rồi. Cô ấy dùng dao đem những trái mận đã mềm này cắt ra, lấy thịt quả và hạt quả tách ra.
Thịt quả và hạt quả của trái mơ đều chứa rất nhiều chất nhựa, vị của mơ dầm có ngon hay không, quan trọng chính là ở chỗ nhựa quả tiết ra nhiều hay ít. Nếu nhựa quả tiết ra không nhiều, mơ dầm đó cũng không được xem là mơ dầm nữa, chỉ có thể xem như là nước ép mơ.
Bạch Nhất Nặc bỏ thêm đường trắng vào trong thịt quả đã cạo xong, đường trắng này sẽ làm cho nước quả trong trái mơ tiết ra. Cô ấy bỏ thịt quả mơ này vào trong nồi đun lên, thịt quả mơ nấu rất dễ bị khét, cần phải khống chế độ lửa.
Hạt quả còn lại một chút cũng không thể phí phạm, cô ấy lôi ra một cái nồi khác, đem hạt quả còn thừa lại bỏ vào trong nồi, đổ thêm nước bắt đầu nấu. Hầm từ từ dưới lửa nhỏ, hạt quả chiết ra chất nhựa quả màu vàng nhạt.
Cuối cùng, Bạch Nhất Nặc đem chất nhựa quả đổ vào trong cái nồi đầu tiên, lại đun trên lửa nhỏ nửa tiếng đồng hồ.
Khi mơ dầm trở nên trong suốt đặc sệt, thì món mơ dầm đã được hoàn thành rồi. Mơ dầm làm xong chua ngọt dễ chịu, tươi mát ngon miệng.
Bởi vì cây mơ trong tiệm của dì Triệu quá to, trái mơ ở trên quá nhiều, một lần làm không xong. Bạch Nhất Nặc chỉ làm ba chậu mơ, đem mơ dầm đã làm xong bỏ vào trong hai mươi lọ thủy tinh.
Ngày mà dì Triệu phải đi, sắp xếp hành lý xong, đặt biệt đến từ biệt Bạch Nhất Nặc, con trai của bà ấy đang đứng ở cửa đợi bà ấy.
Sau khi Bạch Nhất Nặc nhìn thấy bà ấy, liền cầm mơ dầm ở bên cạnh: "Dì à, đây là mơ dầm con đã làm xong, dì thử thử xem."
Sau khi dì Triệu nhìn thấy mơ dầm này liền vội vã xua tay, nghĩ mà sợ hãi: "Không không, chua chết đi được."
"Dì à, mận dầm bây giờ không còn chua như lúc trước kia nữa đâu."
Dì Triệu bán tín bán nghi, sau khi nhìn mơ dầm trong lọ thủy tinh trong suốt đẹp đẽ đến không tưởng tượng được, động tác vốn dĩ chuẩn bị từ chối của bà ấy hơi dừng lại.
"Quả mơ này đẹp mắt quá đi."
Mơ dầm bình thường sau khi làm xong sẽ có màu vàng nâu, nhưng Bạch Nhất Nặc chỉ thêm vào dấm trái cây để phòng ngừa oxi hóa, khiến cho toàn bộ mơ dầm thoạt nhìn càng thêm sạch sẽ, vàng đến trong suốt long lanh như pha lê, giống y như thạch vậy.
Mơ dầm như thế khiến cho dì Triệu quên mất những đau khổ trước kia.
Bạch Nhất Nặc lại nói: "Gần đây nếu gì cảm thấy ăn mất ngon, có thể dùng mơ dầm ăn với cơm, như vậy sẽ rất kích thích ăn uống."
Dì Triệu nghĩ về tay nghề của Bạch Nhất Nặc, lựa chọn tin tưởng Bạch Nhất Nặc: "Con dâu của dì gần đây đang ở cữ, khẩu vị rất kém, vậy dì sẽ nhận, cảm ơn con nha."
"Dì đi đường thuận buồm xuôi gió ạ."
Dì Triệu ừ một tiếng, sau khi hai người nói chuyện một phen, dì Triệu liền rời khỏi tiệm cơm Bạch Ký, ngồi lên xe của con trai, lên đường đi đến kinh đô.
Dì Triệu xách theo hành lý bao lớn bao nhỏ, đến nhà con trai.
Con dâu ở trong nhà nhìn thấy dì Triệu túi lớn túi nhỏ đi vào, vội vàng đi qua giúp bà ấy xách đồ: "Mẹ, mẹ mang cái gì á? Nặng như vậy."
Dì Triệu nói: "Mạng một ít đặc sản địa phương, đợi lát nữa mẹ sẽ nấu cho con ăn."
Con dâu thần sắc uể oải: "Mẹ, có lẽ mẹ đừng nên nấu, gần đây con cái gì cũng đều không muốn ăn, không có khẩu vị."
Nhưng dì Triệu không nghe, bà ấy thấy con dâu gầy thành như vậy trong lòng rất khó chịu, không muốn thấy như vậy, thế nên sau khi nghỉ ngơi một lát bèn đi vào phòng bếp: "Mẹ sẽ nấu cho con món canh hạt sen hoa huệ tây sở trường của mẹ, con đợi xem nhé."
"Mẹ, mẹ đừng gấp, để con làm cho."
Dì Triệu xua tay nói: "Bây giờ con không thể mệt nhọc, ở cữ nhất định phải chăm sóc thật tốt, nếu không sau này sẽ để lại bệnh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận