Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 279 - Rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ 4




Sau khi Trương Nhất Tiệp và nhân viên công tác xác nhận nhiều lần mới phát hiện bộ quần áo này không phải do nhân viên công tác cố ý lấy cỡ nhỏ, thực sự là số đo ba vòng mà anh ta đã báo với nhân viên công tác.
Trương Nhất Tiệp đi tới trước cân, bước lên cân, nhìn con số thể hiện trên cân, lâm vào mê man đối với cuộc đời. Anh ta sờ bụng của mình, ngoài ý muốn sờ tới cơ bụng. Trong khoảng thời gian này đồ ăn của đoàn phim quá ngon, anh ta không khỏi có phần phóng túng, mỗi bữa đều phải ăn hai phần cơm hộp.
Anh ta vốn tưởng rằng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, hoàn toàn không ngờ rằng khoảng thời gian phóng túng này sẽ làm anh ta mập ra nhiều như vậy!
Bình thường trang phục diễn rộng thùng thình khiến anh ta không nhận ra vóc người của mình đang biến hóa, đắm chìm trong ảo tưởng rằng mình vẫn rất gầy.
Nhưng đồ bơi vô cùng bó, có thể phác họa ra đường nét cả cơ thể, khiến anh ta đối mặt với sự thực rằng mình đã béo lên.
Camera trong tay nhiếp ảnh gia ghi lại sự thay đổi biểu cảm từ đầu tới cuối của Trương Nhất Tiệp một cách chân thực.
Trương Nhất Tiệp hoảng hốt thay quần áo mới mà nhân viên công tác đưa cho anh ta, sau đó rời khỏi phòng thử quần áo, đến hồ bơi.
Phương Duyệt vừa nhìn thấy anh ta đã lộ ra nụ cười vi diệu: “Quần áo của anh cũng nhỏ à?”
Thẩm Nghiên Nghiên sờ bụng của mình, vẻ mặt không dám tin.
Trương Nhất Tiệp nhạy bén chú ý tới từ cũng này, nhíu mày: “Cô cũng thế?”
Phương Duyệt và Thẩm Nghiên Nghiên đồng thời thở dài một hơi: “Ôi.”
Trương Nhất Tiệp hối hận không thôi: “Đều do tiệm cơm Bạch Ký!”
Phương Duyệt: “Không trách tiệm cơm Bạch Ký, thật ra bình thường ăn ba bữa cơm sẽ không mập, chúng ta sở dĩ sẽ mập là bởi vì trước đây chúng ta quá gầy. Trương Nhất Tiệp, trước kia mỗi ngày anh ăn cái gì?”
Trương Nhất Tiệp suy nghĩ thực đơn lúc trước của mình, có phần bừng tỉnh: “Sa lát rau, sa lát hoa quả, bánh mì lúa mạch.”
Vẻ mặt ba người càng thêm nghiêm trọng.
Phương Duyệt: “Vì giảm trọng lượng, chúng ta không thể tiếp tục phóng túng như thế nữa, về sau mỗi ngày chỉ được ăn một bữa của tiệm cơm Bạch Ký thôi.”
Thẩm Nghiên Nghiên: “Tuy là chân tôi to ra một vòng nhưng tôi không muốn ăn thiếu một bữa hu hu.”
Cuộc nói chuyện của ba người đã được camera ghi lại một cách trung thực.
Cuối tuần, show truyền hình đó được phát sóng đúng giờ trên ti vi.
Lý Tang Tang là một cô bé hâm mộ minh tinh, cuối tuần tan học về nhà thì xem ti vi với mẹ, đúng lúc trông thấy show truyền hình này. Tỉ lệ người xem của show truyền hình này thấp, trò chơi nhàm chán, trò chuyện thì rất xấu hổ.
Không thích xem show truyền hình này, thế là cô bé cầm điều khiển từ xa chuẩn bị đổi đài khác.
Đúng lúc này, trên màn hình xuất hiện người của đoàn phim.
Bàn tay chuẩn bị chuyển kênh của Lý Tang Tang đột nhiên ngừng lại một chút, thốt ra: “Giá trị nhan sắc của đoàn phim này thật là cao.”
Dựa theo cách làm thường lệ của tổ chương trình, MC sẽ chào hỏi với nhóm nhân viên này, sau đó hỏi tài nghệ của họ.
“Trò cũ rích, hoặc là nhảy hoặc là bơi, nhảy thì bình thường, bơi cũng chẳng đẹp, thật nhàm chán.” Hứng thú của Lý Tang Tang giảm đi, đang chuẩn bị tiếp tục đổi kênh thì nam diễn viên nhận quần áo, vào phòng thay đồ bắt đầu thay quần áo.
Một lát sau, nam chính thò đầu ra từ bên cạnh của rèm, giọng nói gấp gáp: “Bộ quần áo này của tôi nhỏ rồi!”
Hậu kỳ show cắt nối biên tập để hình ảnh của ba diễn viên chính chiếu tách ra, Lý Tang Tang lại nhìn thấy nữ chính nói quần áo nhỏ, không mặc vừa.
Tiếp đó, Lý Tang Tang lại nhìn thấy nữ hai cũng cầm quần áo ra, nói cho nhân viên công tác quần áo của mình nhỏ.
Lý Tang Tang: “???” Show truyền hình này có chuyện gì thế? Vì sao quần áo cho mỗi một khách mời đều nhỏ, bắt nạt người ta quá.
Lý Tang Tang rất hiểu chiêu trò của các tổ chương trình: “Nhất định là tổ chương trình muốn dạy dỗ khách mời.”
Lý Tang Tang có chút ngạc nhiên, thế là bỏ điều khiển từ xa xuống, hết sức chuyên chú nhìn màn hình, muốn xem phát triển phía sau thế nào.
Sau khi nhân viên công tác nghe thấy lời nam chính nói thì đi tới bên cạnh anh ta, vẻ mặt mờ mịt: “Nhưng mà kích cỡ của bộ quần áo này không sai mà.”
Nam chính: “Không thể nào!”
Sau khi hai người nhiều lần kiểm tra thì cũng rõ ràng, bộ quần áo này quả thật là số đo mà nam chính báo cho anh kia.
Tình cảnh chỗ nữ chính và nữ hai giống như là thai sinh đôi vậy, không thể nói hoàn toàn tương đồng, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
“Ha ha ha.” Lý Tang Tang không nhịn được nhếch miệng, dáng vẻ này của nam chính giống hệt với lúc cô bé thay quần áo, vốn cho là mình mặc được cỡ S, hứng thú hừng hực mua cỡ S, cuối cùng lại chẳng mặc vừa.
Thì ra không phải nồi của tổ chương trình mà là các khách mời đánh giá thấp thể trọng của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận