Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 292 - Rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ 17




“Tết Trung thu đợt trước, tôi mua được một phần bánh trung thu cuối cùng.” Tư Tuyết nói đến chuyện này, có chút ngượng ngùng bảo: “Ông xã, lúc đầu tôi định đem bánh trung thu về cho ông ăn một chút nhưng phần bánh trung thu ngon quá nên tôi không nhịn được. Ông sẽ không trách tôi chứ?”
Thịnh Tu Viễn: “...”
Thì ra “một vị quý bà” chính là Tư Tuyết! Bà ấy không chỉ cướp mất rượu hoa cúc mà còn đoạt đi bánh trung thu của ông ấy!
Thịnh Tu Viễn nghĩ đến đồ ăn mình muốn đều bị đoạt đi thì trong lòng khó tránh khỏi bực dọc, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Tư Tuyết, cảm giác cơn bực dọc của mình không có chỗ phát tiết, giống như quả đấm đập vào vải bông vậy.
Ôi, ông ấy có thể làm gì được, đương nhiên là tha thứ cho bà ấy rồi, ai bảo họ là vợ chồng nhiều năm.
Hơn nữa Tư Tuyết muốn mang bánh trung thu về cho ông ấy ăn, tuy là cuối cùng không nhịn được ăn hết bánh trung thu nhưng điều này chứng tỏ trong lòng bà ấy vẫn nhớ tới ông.
Thịnh Tu Viễn trầm mặc một lúc lâu, thở dài một hơi, nói với vẻ mong đợi: “Tôi không trách bà, phần rượu hoa cúc này chia cho tôi một nửa được không?”
Thịnh Tu Viễn vốn tưởng rằng Tư Tuyết sẽ lập tức bằng lòng, không ngờ đối phương trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói.
“Phân nửa nhiều quá, chia cho ông một chén nhỏ được chứ?”
Thịnh Tu Viễn: “...”
Thịnh Tu Viễn trước nay luôn ổn trọng hiếm khi mờ mịt như thế: “Tình cảm của chúng ta không có vấn đề gì chứ?”
Tư Tuyết hơi nhướng mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc, dường như Thịnh Tu Viễn đang hỏi một câu rất kì lạ: “Vì sao ông lại hỏi câu như vậy? Con cái chúng ta đều đã lớn như vậy rồi.”
Thịnh Tu Viễn và Tư Tuyết là thanh mai trúc mã, lúc còn rất nhỏ đã quen biết rồi, sau khi lớn lên thì bước vào cung điện của hôn nhân, là thần tiên bầu bạn, vợ chồng kiểu mẫu trong mắt mọi người.
Thịnh Tu Viễn nghĩ đến đánh giá của mọi người đối với vợ chồng ông ấy: “...”
Gì mà vợ chồng kiểu mẫu?
Trong lòng vợ ông ấy, rượu hoa cúc còn quan trọng hơn ông.
...
Hôm tết trùng cửu, Bạch Nhất Nặc dán một tờ thông báo ở cửa tiệm cơm Bạch Ký: “Hôm nay là tết trùng cửu mùng chín tháng chín âm lịch, thích hợp trồng thù du, uống rượu hoa cúc, đứng cao nhìn xa. Bà chủ dẫn nhân viên ra ngoài chơi, hôm nay tiệm cơm Bạch Ký không kinh doanh, ngày mai kinh doanh bình thường. Cuối cùng, chúc mọi người ngày tết trùng cửu vui vẻ.”
Từ khi mở cửa tới nay, ngoại trừ lúc sửa sang ra thì tiệm cơm Bạch Ký chưa từng đóng cửa, Bạch Nhất Nặc cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Bây giờ việc buôn bán của tiệm cơm Bạch Ký đang đi vào quỹ đạo, hòn đá đè trong lòng Bạch Nhất Nặc đã được thả xuống, dự định tiếp tục kinh doanh tiệm cơm Bạch Ký có chừng mực. Hơn nữa cô không muốn làm bà chủ độc ác cả năm không cho nhân viên nghỉ ngơi.
Thế là vào hôm tết trùng cửu, Bạch Nhất Nặc liền chuẩn bị thức ăn, dẫn Kỷ Tử Hoài và Tô Mạt Mạt đi leo núi.
Phong cảnh núi Linh xinh đẹp tuyệt trần, không cao so với mặt nước biển nhưng cũng coi như là núi cao của Hải Thị rồi. Mặc dù không bằng Hoàng Sơn Ngũ nhạc nhưng có còn hơn không. Du khách đến núi Linh rất nhiều, đều thừa dịp ngày nghỉ lễ để leo núi.
Trong quá trình leo núi, Bạch Nhất Nặc cố ý làm ba cái túi hương, chia hai cái túi hương trong đó cho Kỷ Tử Hoài và Tô Mạt Mạt.
“Đây là túi hương thù du, hai người đeo ở trên người, có thể trừ tà đuổi ác.” Bạch Nhất Nặc nói.
Tô Mạt Mạt có tính hiếu kỳ, lập tức cầm túi hương tới gần ngửi thử, không khỏi ngửa ra sau: “Ôi, mùi này nồng thật.”
Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời nói của Tô Mạt Mạt, giải thích : “Chính vì thù du có mùi hương kích thích cho nên được gọi là Ông Trừ Tà.”
Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Không sai, ngày chín tháng chín là ngày dữ, nhiều tai nạn, cho nên phải đeo thù du để trừ tà.”
Tô Mạt Mạt cầm túi hương, vẻ mặt có phần ngơ ngác: “Mọi người hiểu nhiều thật đấy, sao em chẳng biết gì cả. Nếu như trùng cửu là ngày nghỉ lễ theo quy định của pháp luật thì có lẽ em sẽ hiểu về tết trùng cửu, đáng tiếc nó không phải, ôi.”
Bạch Nhất Nặc thấy buồn cười, vừa định nói chuyện thì phía trước đột nhiên truyền đến một trận huyên náo.
Một nữ sinh lớn tiếng kêu: “Trời ơi, các chị em, tôi vừa mới đụng phải Thịnh Tinh.”
Các nữ sinh chung quanh lập tức sôi trào : “Gì cơ! Anh ấy ở đâu?”
“Anh ấy vừa mới ở đây, đột nhiên không thấy nữa.”
Tô Mạt Mạt nghe thấy tên Thịnh Tinh thì mắt lập tức sáng ngời: “Cái gì? Thịnh Tinh đến núi Linh á?”
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Thịnh Tinh là ai?”
Tô Mạt Mạt khó nén kích động nói: “Bây giờ còn có người không biết Thịnh Tinh ư? Bà chủ sống ở cổ đại hay sao vậy? Anh ấy ra mắt ở vị trí center trong chương trình tuyển tú gần nhất đấy, là đỉnh lưu hot nhất hiện tại!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận