Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 297 - Súp ngỗng già ở trang trại 1




“Không có gì so sánh được với rượu hoa cúc ở trong lòng của tôi.” Vị khách ngay thẳng nói: “Rượu hoa cúc là thứ mà tôi thích nhất.”
Bạch Nhất Nặc không nhịn được mà cười cười, trấn an mọi người nói: “Mọi người yên tâm, món này so ra không hề kém rượu hoa cúc.”
Mấy người khách nghe thấy vậy mới hài lòng rời đi.
Vào mùa thu thì nên sử dụng những cái có vào mùa thu. Chính vì vậy mà Bạch Nhất Nặc đã chuẩn bị một món ăn khác. Thịt vịt cũng là một lựa chọn tốt nhưng mà tiệm ăn đã sử dụng qua loại thịt này để làm món thịt quay quả mộc rồi, Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút liền có ý định làm món súp ngỗng già.
Cô đi ra chợ nông mua một ít ngỗng, sau đó nhờ người xử lí rồi đưa đến tiệm cơm. Cô cắt ngỗng thành nhiều miếng rồi trần qua nước, sau đó cho vào một cái nồi khác, cho thêm nhiều dầu hạt cải vào. Khi nhiệt độ dầu đủ cao thì cho thêm tỏi vào xào thơm, rồi cho ngỗng đã luộc chín vào.
Bước này để thịt ngỗng được ngon ngọt và tạo điều kiện cho các lần hầm tiếp theo, chỉ với cách này mới có thể nấu được món canh có màu trắng đục như sữa.
Cô ninh thịt ngỗng, nấm và các nguyên liệu khác trong hơn ba giờ, sau đó rắc lên trên một ít hành lá cắt nhỏ, và món súp ngỗng già như vậy đã sẵn sàng.
Súp ngỗng già có nước dùng màu trắng sữa, thịt ngỗng xốp, giòn mà không nát, mùi hương tỏa ra khắp nơi.
Bởi vì lúc trước cô đã có lời hứa là sẽ ra món mới nên Bạch Nhất Nặc trực tiếp viết tên món súp ngỗng già vào menu.
Những vị khách lần trước vẫn lưu luyến rượu hoa cúc mãi không quên đến đó, nhìn thấy trên menu không còn tên của rượu hoa cúc nữa, rầu rĩ nói: “Bà chủ, thực sự không bán rượu hoa cúc nữa sao? Rượu hoa cúc đã làm sai điều gì, cô không thể đối xử với rượu hoa cúc như vậy được.”
“Thực sự không có rượu hoa cúc nữa, anh xem thử món ăn mới đi, có lẽ anh sẽ thích món này.”
Vị khách nhìn thấy món súp ngỗng già thì ánh mắt chần chừ một chút: “Thật sự có món ăn mới sao. Vậy cho một phần súp ngỗng già đi.”
Sau khi vị khách chọn món xong, anh ta muốn thể hiện lòng kiên định của mình vì vậy đã nói: “Nhưng mà tôi vẫn thích rượu hoa cúc nhất, tình cảm tôi dành cho rượu hoa cúc mãi mãi không thay đổi, tôi sẽ chờ rượu hoa cúc.”
Bạch Nhất Nặc che miệng lại, cô cười cười: “Mỗi phần súp ngỗng sẽ được nấu bằng cả con ngỗng, có thể rằng anh và bạn của mình sẽ không thể ăn hết được, tôi nghĩ rằng anh nên gọi một nửa phần thôi, nếu ăn không hết thì có thể đem về nhà.”
Trong lúc vị khách đang chờ món súp ngỗng già thì trong đầu hiện lên không ít suy nghĩ.
Nếu như dùng tay nghề của bà chủ ở đây thì chắc chắn món súp ngỗng già này sẽ không hề kém cạnh.
Nhưng mà như vậy thì sao, đối với anh ta thì rượu hoa cúc mới là chân ái.
Dựa theo lệ của của tiệm cơm Bạch Ký, nếu như đã loại bỏ rượu hoa cúc thì các vị khách ở đây cũng sẽ chậm dãi quên đi rượu hoa cúc. Đáng thương cho rượu hoa cúc, chỉ còn có anh ta mãi nhớ kĩ.
Khi anh ta đang ngồi suy nghĩ thì món súp ngỗng già đã được bưng lên, nó lập tức thu hút ánh mắt của anh ta.
“Phần ăn súp ngỗng già này thật là lớn!”
Mặc dù chỉ là nửa phần ăn nhưng mà đã rất lớn, nó chiếm rất nhiều diện tích của cái bàn, khiến cho vị khách suy nghĩ không biết nếu đặt một phần súp ngỗng già ở đây thì sẽ tốn bao nhiêu diện tích, có thể chiếm hết một cái bàn đấy.
Khi các vị khách còn đang kinh ngạc vì độ lớn của phần ăn súp ngỗng già thì có một mùi hương mê người bay đến chóp mũi anh ta, khiến cho anh ta không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa.
Thịt ngỗng tươi ngon, thêm nấm trắng, hành lá xắt nhỏ, bốc khói nóng hổi làm toát lên mùi thơm đặc trưng của súp ngỗng già.
Vị khách không nhịn được mà hít hít cái mũi như muốn ngửi mùi thơm của súp ngỗng già nhiều hơn, đây là lần đầu tiên anh ta ngửi thấy mùi thơm đến mức mà anh ta không muốn dừng như vậy.
Trong khi anh ta vẫn còn đang sững sờ thì những người bạn ngồi bên cạnh đã cầm thìa lên múc rất nhiều súp ở trong bát ra. Vị khách lúc này mới tỉnh táo lại cầm lấy cái thìa khác lên múc một thìa súp, sau đó tò mò mà nếm thử một miếng.
“Òa, hơi nóng một chút nhưng mà rất ngon.”
Món súp ngỗng già vừa được bắc khỏi bếp, súp ngỗng vẫn còn sôi sùng sục. Vị khách cảm thấy lưỡi của mình đang đau rát nhưng mà súp thơm ngon như vậy khiến anh ta không nỡ nhổ ra.
Anh ta chưa bao giờ được ăn món súp nào tươi ngon như vậy, giống như nó đã chứa toàn bộ tinh hoa của con ngỗng.
Các vị khách chịu đựng cơn đau rát ở lưỡi, tiếp tục múc súp lên ăn, đợi đến khi súp nguội mới từ từ nuốt xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận