Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 303 - Súp ngỗng già ở trang trại 7




Trách không được mà nhân viên quản lý kia lại có dự cảm giống ông, lại chặn được hết tất cả các con đường của ông, hóa ra người quản lí có tiến bộ vượt bậc kia lại là người của ông!
Vậy ông cố gắng nhiều ngày như vậy là để làm cái gì?
Giáo sư Vương sờ sờ tóc của mình, ông xuất thần hỏi: “ Gần đây em đã làm gì cả đêm?”
Phương Vân thản nhiên nói: “Một nửa thời gian em dành để là đề cương luận văn, một nửa thời gian là để tăng cường sức mạnh tường lửa của chương trình nhỏ này.”
Phương Vân không hiểu tại sao giáo sư Vương lại hỏi câu này, nhưng khi nghĩ đến tên hacker khó nhằn này thì giọng nói có chút phàn nàn: “Nếu không phải vì cái người hacker kia thì em cũng không phải thức đêm như vậy.”
Sau khi Phương Vân nói xong thì ánh mắt nhìn đến giáo sư Vương, phát hiện ra không biết từ lúc nào mà sắc mặt của ông trở nên rất kém, màu da hết từ trắng rồi lại thành đen, giống như là sơn bị đánh đổ ra mặt bàn.
Phương Vân tò mò hỏi: “Thầy à, có phải thầy cảm thấy không thoải mái đúng không, sao sắc mặt thầy kém vậy? Thầy à, có phải thầy thức khuya không? Thầy đừng bắt chước em, thói quen của em không tốt, dù sao thì thầy cũng đã trung niên rồi, thầy không nên thức quá khuya.”
Nhưng mà Phương Vân không ngờ rằng sau khi nghe những lời hỏi thăm của mình thì đối phương không những không tốt hơn chút nào mà ngược lại tâm trạng càng trở nên kém hơn.
Giáo sư Vương nhìn học trò giỏi nhất của mình trước mặt, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương Vân à, em đúng là học trò giỏi của thầy mà!”
Phương Vân cho rằng giáo sư Vương đang khen mình nên xấu hổ gãi gãi đầu: “Thầy à, ngày nào thầy cũng khen em như vậy khiến em thấy rất ngại!”
Giáo sư Vương cảm thấy tim mình có chút đau, không biết là do thức đêm nhiều hay do bị chọc tức.
“Không phải chỉ là một cái chương trình nhỏ thôi hay sao, chỉ cần có chức năng cơ bản là được rồi, sao lại muốn tăng cường chức năng bảo vệ chứ? Đây đúng là mức giá khác!”
Phương Vân suy nghĩ nói: “Bà chủ đưa cho em rất nhiều tiền, nhưng mà nếu tính theo giá thị trường thì cũng không quá nhiều. Sỡ dĩ em làm như vậy cũng chỉ vì muốn ăn thôi! Nếu như có chương trình gốc kia xâm nhập thì xác suất ăn được cơm của tiệm cơm Bạch Ký cũng bị giảm xuống rất nhiều.”
“Cái chương trình gốc kia không đặt nhiều đồ, nó là một chương trình hay!” Giáo sư Vương căm phẫn nói.
“Thầy, sao thầy lại bảo vệ cho cái chương trình gốc kia vậy?” Phương Mặc có chút không hiểu, nhưng mà anh ta cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng: “Cái chương trình gốc này là của một hacker làm ra, chẳng lẽ với tư cách là một kỹ sư an toàn thông tin mạng mà thầy không căm hận hacker sao?”
Vốn là giáo sư Vương đang rất tức giận, nhưng mà sau khi nghe Phương Vân nói như vậy thì trong lòng cũng có chút xấu hổ: “Chẳng qua chỉ là việc tranh giành đồ ăn mà thôi, không tạo thành tổn thất, như vậy sao có thể gọi là hacker được? Sao em lại lăng mạ người trong sạch như vậy?”
Phương Vân nghe lời của giáo sư Vương nói xong thì cũng nghĩa khí nói: “Người đó đã mất đi trong sạch rồi, đó chính là đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký! Thầy à, những kỹ thuật mà thầy dạy cho em đều dùng để đối phó tên hacker này, mong là thầy cũng sẽ khinh thường tên đó!”
Giáo sư Vương: “...” Anh ta đúng là học trò giỏi của ông mà!
Đúng lúc này, đũa của Phương Vân rơi xuống đất, vì vậy anh ta đứng lên đi vào phòng tắm để rửa chiếc đũa.
Khi Phương Vân đi qua chỗ của giáo sư Vương thì ánh mắt nhìn qua chiếc máy tính của ông, anh ta phát hiện trên màn hình của ông là một giao diện vô cùng quen mắt, bước chân của anh ta không khỏi dừng lại một chút.
Đây không phải giao diện của tiệm cơm Bạch Ký sao?
Giao diện của tiệm cơm Bạch Ký được đặt ở nửa bên trái của màn hình, còn ở nửa bên phải thì có ghi dòng chữ: “Ông Vương muốn ăn súp ngỗng già.”
Với tốc độ ánh sáng như vậy, Phương Vân có cảm giác như mình vừa phát hiện ra một chuyện, trách không được thầy lại bảo vệ cho hacker.
Hóa ra chính thầy của anh ta lại là hacker!
Giáo sư Vương phát hiện ra Phương Vân đã đi đến phía sau của mình nhưng bước chân của anh ta dừng lại nên ông tò mò quay đầu lại thì thấy con mắt của anh ta đang nhìn thẳng tắp vào màn hình máy tính của ông.
Giáo sư Vương nhìn theo ánh mắt của Phương Vân vào máy tính của mình thì toàn thân ông cứng đờ, nguy rồi, chương trình gốc của ông còn chưa có tắt!
Giáo sư Vương luống cuống tay chân mà tắt đi chương trình gốc, sau đó ông che miệng lại ho khan hai tiếng để che giấu đi sự bối rối của chính mình: “Em nghe thầy che giấu, à không đúng, em nghe thầy giải thích này.”
Phương Vân: “...”


Bạn cần đăng nhập để bình luận