Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 316 - Lê hấp đường phèn 8




Bạch Nhất Nặc: “?”
“Mama?”
Tô Mạt Mạt liên tục nói không ngừng: “Em chính là fan mẹ của Thịnh Tinh.”
“Không còn cách nào khác, cậu nhóc lớn lên quá đẹp khiến cho em có cảm giác muốn bảo vệ!”
Tô Mạt Mạt cầm máy tính bảng của mình giơ lên cho Bạch Nhất Nặc nhìn, Bạch Nhất Nặc nhìn Thịnh Tinh ở trên màn hình, lúc này cô mới kịp phản ứng hóa ra Thịnh Tinh có vẻ ngoài như vậy.
Bề ngoài của anh ta rất đẹp, đôi mắt rũ xuống khiến cho người ta có cảm giác anh ta rất ngây thơ vô tội.
Bạch Nhất Nặc vẫn có chút không thể nào chấp nhận được cách xưng hô khó hiểu của Tô Mạt Mạt.
Điều này lại khiến cho cô nhớ đến người mà cô đã gặp ở núi Linh Sơn, cô nhận nhầm đối phương thành Thịnh Tinh, nhưng mà hai người bọn họ thực sự không giống nhau chút nào.

“Đi thôi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm.” Thịnh Hàn thản nhiên nói.
Thịnh Tinh vô cùng vui vẻ mà lập tức thay đồ, anh ta không thể chờ đợi được nữa mà đi theo Thịnh Hàn ra ngoài.
Có rất nhiều đứa con trong các gia đình giàu có vì tài sản mà tranh chấp lẫn nhau, quan hệ không tốt nhưng mà gia phong nhà họ Thịnh nghiêm khắc, giáo dục rất tốt cho nên rất ít khi xuất hiện các tình huống lục đục nội bộ. Thịnh Hàn là đứa con luôn được các gia đình khác biết đến, còn Thịnh Tinh thì luôn sống trong cái bóng của Thịnh Hàn, nhưng mà anh ta chưa từng cảm thấy mất mặt mà ngược lại cảm thấy chuyện này rất vinh dự.
Trong ấn tượng của anh ta thì anh trai luôn bận chuyện, lúc nhỏ thì bận học còn khi trưởng thành thì bận đi làm. Tuy rằng Thinh Tinh vô cùng hy vọng có thể gần gũi hơn với anh trai của mình nhưng Thịnh Hàn vẫn luôn thờ ơ với anh ta.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hàn chủ động mời Thịnh Tinh ra ngoài ăn cơm.
Trên xe, trong lòng Thịnh Tinh tung tăng vui sướng như chim sẻ, anh ta không nhịn được hỏi: “Anh à, anh đưa em đến chỗ nào ăn cơm vậy?”
“Đến rồi, em tự sẽ biết.” Thịnh Hàn bình thản nói.
“Người vừa mới gọi điện thoại cho anh là ai vậy?”
“Hướng Giai.”
“Hướng Giai sao.” Thịnh Tinh giật mình, đây là người mà bọn họ đã gặp trong một bữa tiệc, tin tức anh trai anh ta trở về như mọc cánh mà lan truyền rất nhanh, nhất định là Hướng Giai biết tin Thịnh Hàn quay về nên mới mời Thịnh Hàn đến ăn một bữa.
“Hướng Giai nhất định sẽ mời chúng ta đến quán bar của anh ta quản lí.” Ban đầu Thịnh Tinh nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ thì có chút hưng phấn nhưng mà rất nhanh sau đó liền trở nên chán nản: “Sau khi thu âm xong thì cuống họng em có chút khó chịu, có lẽ do dùng họng quá độ, bác sĩ bảo em nên nghỉ ngơi, không được uống rượu, thật đáng tiếc.”
“Ai nói là chúng ta sẽ đi quán bar?”
“Ớ?” Thịnh Tinh bất ngờ nói: “Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu?”
Đúng lúc này, Thịnh Hàn mở miệng bảo tài xế dừng xe lại: “Dừng lại ở đây.”
Ba phút sau, Thịnh Tinh nhìn con phố ầm ĩ, anh ta lâm vào trầm mặc.
“Anh à, đồ ăn ngon mà anh nói là ở đây sao?”
“Đúng vậy.”
Đám đông trên phố đen ngòm như thủy triều mãnh liệt, Thịnh Tinh nhanh chóng bịt khẩu trang trên mặt lại, ánh mắt né tránh vì sợ bị nhận ra.
Anh ta nhìn sang bên đường thì thấy mấy biển tên cũ “Quán ăn địa phương Phu Thê”, “Quán ăn Tiểu Mã”, anh ta nghi ngờ hỏi: “Anh à, anh không đùa em chứ, ở đây làm gì có món gì ngon?”
Nhưng mà Thịnh Hàn còn chưa trả lời thì anh ta đã cúi đầu xem điện thoại ở tay sau đó đi tiếp đến một quán ăn nhỏ.
Thịnh Tinh nhìn thấy Thịnh Hàn đi trước thì anh ta vội vàng chạy theo sau: “Anh, anh chờ em một chút!”
Thịnh Tinh vội vàng đi theo sau Thịnh Hàn đến tiệm cơm Bạch Ký, trong đầu anh ta hiện lên đầy dấu chấm hỏi, tại sao Thịnh Hàn lại muốn đến đây ăn cơm.
Anh ta nhìn thấy Thịnh Hàn đi đến cửa nhìn xung quanh rồi trực tiếp đi đến quầy thu ngân bắt đầu nói gì đó.
Thịnh Tinh: Vậy mà anh trai của mình lại quen với người ở trong cái quán nhỏ này!

Sau khi Tô Mạt Mạt đưa cho Bạch Nhất Nặc xem chương trình giải trí trên máy tính bảng mình xong thì đột nhiên mở miệng nói: “Thật là đáng tiếng, em nghe mấy người chị lớn hơn nói lần trước Thịnh Tinh thực sự đi núi Linh Sơn, thật đáng tiếc chúng ta không gặp được người.”
“Đúng rồi bà chủ à, em nhớ rõ lần trước chị xin nhầm chữ kí của ai đó thành của Thịnh Tinh, chị có thể tố cáo người kia, vậy người kia có vẻ ngoài như thế nào?”
Bạch Nhất Nặc nhớ về vẻ ngoài của đối phương, mặc dù cô không muốn nhớ về ký ức hôm đó, dù sao thì đối phương cũng đã lừa cô nhưng mà cô cũng không thể phủ nhận rằng anh ta thực sự rất đẹp tra, cô gật nhẹ đầu nói: “Rất đẹp.”
Hai mắt Tô Mạt Mạt sáng lên, cô ấy trêu đùa nói: “Bà chủ à, không phải chị chú ý đến sắc đẹp của người ta nên mới tiếp cận chứ?”
Bạch Nhất Nặc: “...”
“Chị không có, chị thực sự không như vậy, đó chỉ là chị nhận nhầm người thôi, chị cũng không biết vẻ ngoài của Thịnh Tinh như thế nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận