Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 322 - Lê hấp đường phèn 14




Sau khi hai người đi vào thì bởi vì giáo sư Lý chưa bao giờ đến đây nên ông ấy cũng không biết nên chọn món gì, vì vậy Bạch Nhất Nặc liền giới thiệu các món ăn mới cho hai người họ là món lê hấp đường phèn hầm cách thủy.”
Giáo sư Lý lấy điện thoại ra, ông ấy quét mã QR trả tiền cho tiệm cơm Bạch Ký.
Sau khi giáo sư Lý trả xong tiền thì ông lại phát hiện ra giáo sư Vương không trả tiền vì vậy vô cùng bất ngờ: “Ông Vương à, sao ông lại không trả tiền vậy? Chẳn lẽ ông muốn ăn cơm chùa sao? Đúng là không biết xấu hổ mà.”
Giáo sư Vương nâng cằm lên, giọng nói kiêu căng: “Ông thử hỏi bà chủ ở đây một chút xem thân phận của tôi là gì?”
Mặt mũi của giáo sư Lý tràn đầy mê mang, ông ấy nghi ngờ nhìn về phía của Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời của giáo sư Vương nói thi cô cảm thấy rất buồn cười: “Ông ấy là nhân viên của tiệm cơm chúng cháu nên được ăn cơm miễn phí.”
Giáo sư Lý: “...”
Trên mặt giáo sư Vương mây trôi nước chảy, giọng nói rất gợi đòn: “Nghe thấy gì không, thân phận của hai chúng ta không giống nhau, đây chính là sự khác biệt.”
Giáo sư Lý: “...” Thật là tức giận, ông ấy có cảm giác đồ trước mặt cũng không còn thơm ngon nữa.
Giáo sư Lý tìm được chỗ ngồi rồi đặt món lê hấp đường phèn cách thủy lên trên bàn, trong lòng ông cảm thấy rất tức giận vì vậy không muốn nói chuyện cùng giáo sư Vương, cứ để ông ấy đắc ý một chút đi! Trong lòng giáo sư Lý tức giận hừ hừ.
Bởi vì giáo sư Lý đi dạy phải nói nhiều nên cổ họng có chút vấn đề, lại gặp phải thời tiết mùa thu như vậy khiến ông càng khổ sở hơn. Trong cốc của ông ấy không có gì khác ngoài nước và trà xanh.
Giáo sư Lý nhìn lê hấp đường phèn giống như ngọc trắng thì không khỏi bị hớp hồn.
Cảm giác đầu tiên khi giáo sư Lý nhìn thấy phần lê hấp đường phèn này chính là tao nhã, thanh lịch.
Tuyết lê ở đây được chọn là quả lê đã qua khâu kiểm chọn khéo léo nhất, kích thước to và tròn đều, nhìn qua trông vô cùng đẹp, màu trắng của nó giống như màu trắng của tuyết. Ở giữa còn có mấy hạt cẩu kỷ đỏ tươi, đặt ở trên màu trắng thì càng trông nổi bật hơn. Cả chén lê hấp đường phèn giống như là một bức tranh, vẻ đẹp của nó thực sự tao nhã!
Ông ấy không nhịn được mà cầm lấy cái thìa ở bên cạnh, múc một thìa lê hấp đường phèn đưa vào trong miệng, theo nước lê hấp đường phèn trôi vào trong cổ họng, ông ấy thở ra một tiếng thỏa mãn.
Ăn lê sống thì sẽ cảm thấy mát, còn nếu như ăn lê chín thì hoàn toàn không mát.
Nếu như muốn nấu lê hấp đường phèn mà nói thì cần phải chút ý đến lửa nhỏ từ từ để hầm cách thủy, còn nếu như nói đến chưng chế thì cũng cần phải chú ý lửa nhỏ, không thể để nhiệt độ quá nóng. Lửa nhỏ có thể giúp cho phần thịt lê ở bên trong mềm ra, hơn nữa còn có thể giúp cho phần súp lê trong suốt.
Đường phèn hòa tan hoàn toàn trong súp lê, vừa đúng khiến cho súp lê càng ngọt hơn và giúp cho nó có một hương thơm đặc trưng.
Giáo sư Lý không khỏi nghĩ đến xuất xứ của đường phèn, bởi vì đường phèn giống như đá vậy, vị thì như mật cho nên nó mới được gọi là đường phèn. Theo thời tiết mùa thu thì nhiệt độ cũng giảm xuống, trời đất trở nên khô ráo, không ít người bắt đầu ho khan. Mà đường phèn và tuyết lê có thể giúp thanh nhiệt, thúc đẩy cơ thể giải quyết đờm, rất thích hợp cho mùa thu.
Giáo sư Lý cảm thấy yết hầu và dạ dày của mình đều ấm lên, vốn ban đầu còn có chút lo lắng bồn chồn trong lòng nhưng hiện tại ông ấy có cảm giác nó như đã bay đi hết.
Giáo sư Lý ăn xong phần lê hấp đường phèn này thì nhìn về phía giáo sư Vương, ông cảm thấy có gì đó không đúng: “Tại sao bà chủ lại nhận ông vào làm?”
Giáo sư Vương: “Đương nhiên là nhờ thực lực, tôi đã đồng ý sửa lại hệ thống chương trình cho bà chủ ở đây.”
Giáo sư Lý nghĩ đến việc mình dạy tiếng Trung sẽ không bao giờ động đến máy tính thì không khỏi thở dài, xem ra tiệm cơm này không có duyên với ông ấy rồi.
Giáo sư Lý có chút thất vọng, giáo sư Vương ở bên cạnh thấy vậy thì đổ thêm dầu vào lửa: “Bà chủ có nói nếu như tôi muốn ăn thì cô ấy sẽ để phần đồ ăn lại cho tôi. Chỉ cần tôi có thể sửa tốt hệ thống là được.”
Giáo sư Lý: Rất thích hợp với tên trộm già này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận