Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 333 - Sủi cảo chiên 3




Ngày hôm sau, sạp sủi cảo chiên nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký chính thức khai trương.
Bạch Nhất Nặc và bọn họ cùng dựng một cái bếp ở cửa tiệm, phía trên để một cái xoong nông rất lớn, một lần có thể chiên mười mấy cái sủi cảo.
Kỷ Tử Hoài chọn đội khẩu trang và cái bao tay cho sạch sẽ. Bởi vì bây giờ thời tiết không lạnh, đeo khẩu trang cũng không nóng, ngược lại còn chắn khói dầu, rất nhiều lợi ích.
Lúc sạp sủi cảo chiên nhỏ xuất hiện, không ít khách khứa vây lại vô giúp vui.
“Bà chủ, mọi người đang làm gì đấy?”
“Tiệm cơm Bạch Ký sắp bán sủi cảo chiên rồi.”
Khách khứa tò mò hỏi: “Sao đột nhiên bà chủ lại làm đồ ăn sáng?”
“Bởi vì tôi đã bằng lòng với một vị khách.” Bạch Nhất Nặc nói: “Mọi người thích ăn sủi cảo chiên không?”
Khách khứa suy nghĩ rồi nói: “Tôi từng ăn sủi cảo chiên rồi, cảm thấy tạm được. Thế nhưng tôi thích ăn bánh bao chiên hơn, bà chủ, nếu như cô muốn làm đồ ăn sáng thì vì sao không làm bánh bao chiên?”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Những người khác nhao nhao phụ họa: “Đúng đó bà chủ, tôi muốn ăn bánh bao của tiệm cơm Bạch Ký. Từ khi ăn đồ của tiệm cơm Bạch Ký là tôi chưa ăn được một món nào không ngon cả. Nếu như bán bánh bao thì nhất định sẽ rất ngon.”
“Tôi không muốn ăn bánh bao, tôi muốn ăn tào phớ ngọt, sáng sớm ăn một bát tào phớ, quả là ngày tháng thần tiên.”
“Tôi là người Lĩnh Nam, tôi không thích ăn sủi cảo chiên, tôi muốn ăn bánh cuốn!”
Bạch Nhất Nặc thấy yêu cầu của những vị khách càng ngày càng nhiều, lập tức nói sang chuyện khác: “Được, được, tôi biết rồi. Chín người mười ý, chuyện sau này thì để sau này nói, bây giờ chỉ có sủi cảo chiên thôi.”
Những vị khách nghe thấy Bạch Nhất Nặc nói nước đôi, đành phải tha cho cô, chỉ có thể tưởng tưởng đến đồ ăn sáng mà mình không được ăn trong đầu.
Nhưng mà vào lúc này, một hương thơm kỳ lạ truyền đến khiến cho bọn họ không khỏi ngẩn người.
“Thứ gì vậy? Thơm thế!”
“Anh giai phục vụ đang làm sủi cảo chiên.”
Họ vây quanh Kỷ Tử Hoài, phát hiện Kỷ Tử Hoài đang chiên sủi cảo. Trong nồi để mấy chục cái sủi cảo, bày chi chít, dường như không có chỗ trống. Sau khi dầu trong xoong nông nóng lên, kêu lách tách, phát ra mùi dầu mỡ khiến người ta không khỏi thèm nhỏ dãi.
Sau khi Kỷ Tử Hoài thêm nước xong thì đậy nắp nồi lại, hành động này là để om chín sủi cảo chiên. Những vị khách không thấy được sủi cảo chiên vàng óng thì không khỏi thất vọng thở dài.
Hai phút sau, Kỷ Tử Hoài lại mở nồi ra, cho thêm chút ít nước. Những vị khách nhìn thấy sủi cảo chiên vàng hơn trước, ngửi mùi thơm hấp dẫn trong không khí thì hai mắt sáng ngời.
Nhưng sau khi Kỷ Tử Hoài thêm nước lại đậy nắp nồi lại. Những vị khách phát hiện không nhìn thấy sủi cảo chiên nữa thì trong lòng bỗng gấp gáp.
Nếu có người ở bên cạnh mà nhìn thì sẽ phát hiện đám khách này vô cùng vui vẻ ở lúc mở nồi và sốt ruột đợi chờ trong lúc đậy nắp, biểu cảm trên mặt lặp đi lặp lại, giống hệt trẻ con.
“Xin hỏi chiên sủi cảo đến lúc nào mới được? Mùi thơm này làm đầu tôi sắp rơi cả ra rồi.”
“Tôi hối hận rồi! Vừa nãy tôi đã ăn cơm trưa ở tiệm cơm Bạch Ký, đáng ra nên quay đầu đi ngay, bởi vì tôi ngửi thấy cái mùi này thì lại đói, đậu má!”
Lại qua năm phút đồng hồ, Kỷ Tử Hoài thấy sủi cảo chiên đã xong, lúc này mới tắt bếp, ngoảnh lại nói với khách khứa: “Bây giờ đã chín rồi, sủi cảo chiên có ba loại khẩu vị, sủi cảo thịt tươi chiên, sủi cảo tôm nõn chiên, sủi cảo tố tam tiên chiên, mọi người muốn khẩu vị gì?”
Bây giờ đang là giờ cơm, sau khi cơm nước xong khách khứa của tiệm cơm Bạch Ký đang định đi thì bất ngờ nhìn thấy sủi cảo chiên ở cửa, vừa nhìn là chẳng đi nổi nữa.
“Tôi là người tới đầu tiên, tôi muốn sáu cái thịt tươi.”
“Thịt tươi có gì ngon, tôi muốn ăn tôm nõn, tôi muốn mười cái sủi cảo tôm nõn chiên.”
Quán ăn nhỏ bên trong chợ đen rất nhiều, trong không khí tản ra mùi thơm của thức ăn, thế nhưng này mùi vị của sủi cảo chiên này không hề bị át đi, ngược lại còn nổi bật vô cùng, hấp dẫn rất nhiều người đi đường.
Cô Giang là một giáo viên dạy toán của trường cấp ba Nhị Trung Hải Thị, từ khi học sinh mang cho cô ấy một phần lê tuyết chưng đường phèn thì cô ấy đã nhớ tên tiệm cơm Bạch Ký, thường thường muốn tới mua một phần lê tuyết chưng đường phèn.
Bởi vì vừa lúc là giờ cơm, thế là cô ấy và rất nhiều giáo viên kết bạn đi tới chợ đen, chuẩn bị gọi một phần lê tuyết chưng đường phèn.
Cô Giang và những đồng nghiệp khác không ngừng nói chuyện phiếm, lúc thì nói về học sinh, lúc thì nói về công việc, bầu không khí hòa hợp. Đúng lúc bọn họ muốn đi đến tiệm cơm Bạch Ký thì họ đột nhiên ngửi được một mùi thơm hấp dẫn.
Hương vị ấy bao gồm mùi dầu, mùi thịt và mùi thủy sản, khiến người ta vừa ngửi đã không khỏi thèm ăn nhiều hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận