Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 345 - Sủi cảo chiên 15




Lúc này, màn hình điện thoại xuất hiện thông báo, hiển thị nhóm công ty lại có tin nhắn mới.
Người mới mở ra xem thử, phát hiện là tin nhắn do chủ quản bộ phận pháp vụ gửi: [Chủ tịch, tôi đã bỏ phiếu rồi, nhưng thôi tôi không gửi hình chụp cho tổng trợ lý đâu. Bỏ phiếu chỉ là một chuyện đơn giản, cũng không hề tốn công.]
Sau khi chủ quản bộ phận pháp vụ gửi tin nhắn xong, những người khác bắt đầu trả lời tới tấp.
Chủ quản bộ phận công nghệ: [Chủ tịch, tôi cũng đã có bỏ phiếu, tôi chỉ tốn hết hai giây thì đã bỏ phiếu xong, cũng không hề cực nhọc, không cần tiền vất vả đâu, cảm ơn chủ tịch.]
Chủ quản bộ phận nhân sự: [Tôi cũng vậy, không gửi hình chụp nữa, cảm ơn ông chủ.]

“Gặp chuyện như vậy thì cậu phải xem người khác trả lời như thế nào, sau đó nhắn y hệt là được.” Người tuyển dụng nói.
Người mới thấy ở dưới toàn là không gửi hình chụp màn hình, cũng trông bầu vẽ gáo soạn một dòng tin nhắn trả lời gửi ra.
Trong lòng anh ta không khỏi suy nghĩ, những người này đều là tinh anh của Thịnh Cảnh, người nào người nấy cũng rất “có đầu óc”. Nếu không phải người tuyển dụng ngăn cản thì hôm nay anh ta thật sự sẽ gửi hình chụp màn hình cho tổng trợ lý rồi đấy!
Người mới cảm kích nói: “Cảm ơn sự chỉ bảo của anh, tôi mới có ngày đầu tiên đi làm hoàn hảo.”
Người tuyển dụng mỉm cười vỗ bờ vai của anh ta: “Những thứ cậu phải học còn nhiều lắm, không sao, cứ từ từ.”
Thật ra rất nhiều nhân viên chưa từng ăn đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, vốn chuẩn bị gửi hình chụp cho tổng trợ lý, nhưng dưới sự dẫn dắt của mấy người có đầu óc, không khỏi thu hồi bàn tay muốn gửi hình chụp, đau lòng từ chối đổi thành tiền mặt.

Trong một nhóm nhỏ không ngừng có người đang nhắn tin. Ở đây toàn là cấp trung và cấp cao của Tập đoàn Thịnh Cảnh.
Chủ quản bộ phận công nghệ: [Lần trước món khô bò xé sợi của tiệm cơm Bạch Ký ăn ngon thật, chắc hẳn phần quà nhỏ này cũng không tệ đến mức nào? Tôi chuẩn bị lấy hình chụp này đi nhận quà.]
Chủ quản bộ phận nhân sự: [Chúng ta như vậy không tốt lắm nhỉ. Tôi chỉ là không muốn gửi hình chụp cho chủ tịch, tính để lại phần quả nhỏ, không ngờ sau khi cấp dưới của tôi thấy tin nhắn của tôi, đều trả lời y hệt tôi. Chủ tịch, thê thảm!]
Chủ quản bộ phận pháp vụ: [Lần trước chỉ có chúng ta và chủ tịch ăn được đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, phần lớn cấp dưới không biết, thấy chủ quản trả lời như vậy thì trả lời theo, tất nhiên rất bình thường.]
Người tuyển dụng: [Kết quả như thế rất tốt. Tôi ước chừng mọi người trong công ty đều không có gửi hình chụp, chúng ta không gửi hình chụp cũng không hề làm người khác chú ý.]
[Chủ tịch gia thế tốt sự nghiệp lớn, sao lại ham phần quà nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký chứ, chỉ có đám làm thuê như chúng ta muốn ăn thôi!]

Thịnh Tu Viễn làm việc nghiêm túc, sau khi gửi tin nhắn trên nhóm wechat xong bèn tập trung tinh thần vào biển cả tài liệu, không xem wechat nữa.
Sau khi Thịnh Tu Viễn xử lý xong giấy tờ, cúi đầu xem đồng hồ trên cổ tay của mình, quay đầu nhìn sang trợ lý nói: “Đúng rồi, tôi gửi tin nhắn xong đã trôi qua hơn ba tiếng đồng hồ, bây giờ chắc đã có rất nhiều người gửi hình chụp rồi nhỉ.”
“Chỉ tổng bộ của Tập đoàn thì có gần chục nghìn người, tôi cảm thấy chúng ta trực tiếp có thể nhận sạch một nghìn bánh sủi cảo chiên của tiệm cơm Bạch Ký.”
Sau khi Thịnh Tu Viễn nói xong, ngoài vui mừng ra, cũng có phần vướng mắc ngọt ngào: “Một nghìn bánh sủi cảo chiên, mấy người chúng ta không ăn hết đâu, chỉ đành chia cho những người khác rồi.”
Thế nhưng kèm theo Thịnh Tu Viễn càng nói càng nhiều thì vẻ mặt của trợ lý trở nên càng lúc càng tệ, từ xanh chuyển sang trắng lại biến thành đỏ, trông như lật đổ khay gia vị.
Giọng điệu của trợ lý run rẩy, nói một cách cẩn thận: “Chủ tịch, hình như sự việc khác hẳn tưởng tượng của ngài. Hiện giờ chỉ có một người gửi hình chụp thôi.”
Thịnh Tu Viễn: “?”
Thịnh Tu Viễn nghi ngờ hỏi: “Tại sao chỉ có một người gửi hình chụp, không lẽ là tin nhắn của tôi chưa gửi ra?”
“Chủ tịch, tin nhắn của ngài chính xác đã gửi ra.” Trợ lý nơm nớp lo sợ nói: “Nhưng bọn họ đều không muốn gửi hình chụp cho ngài.”
Thịnh Tu Viễn mở điện thoại ra, bấm vào nhóm wechat của công ty, nhìn thấy trả lời chồng chất phía dưới: “…”
Thịnh Tu Viễn ngỡ ngàng hỏi: “Vậy duy nhất một hình chụp đó là của ai cho hả?”
Sắc mặt trợ lý xanh xao: “Chủ tịch, là tôi.”
Thịnh Tu Viễn: “…”

Sau khi Thịnh Hàn học tiến sĩ trở về, đã tiếp tay một phần nghiệp vụ theo sắp xếp của Thịnh Tu Viễn.
Lần này anh ấy đi công tác là vì xử lý việc chi nhánh công ty bên kinh thành xuất hiện vấn đề. Anh ấy vừa đến kinh thành thì bạn cùng phòng trước kia biết được tin tức, tìm tới anh ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận