Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 346 - Sủi cảo chiên 16




Trong phòng làm việc của chi nhánh công ty, Tiêu Vũ xoay dây xích chìa khóa, linh tinh lang tang nói: “Cuối cùng người bận rộn như cậu cũng đã đến kinh thành, lần này không về Hải Thị rồi chứ.”
Thịnh Hàn là học Đại học tại Đại học kinh thành, Tiêu Vũ là một trong các bạn cùng phòng của anh ấy, nhà của đối phương mở chuỗi khách sạn, anh ta là một cậu ấm con nhà giàu.
Thịnh Hàn liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt lười nhác: “Chỉ là đi công tác, vài ngày sau thì sẽ trở về.”
Lúc này, Thịnh Hàn nghe thấy điện thoại của mình reo lên, anh ấy cầm điện thoại lên, nhìn thấy họ tên Thịnh Tinh trên màn hình, bàn tay đang cầm điện thoại khựng lại, bấm vào nút nhận cuộc gọi.
Anh ấy vừa nghe máy, đối diện lập tức truyền đến một loạt tiếng khóc la inh ỏi.
“Anh, ba, ba, quả thật không phải người!” Thịnh Tinh nói.
Thịnh Hàn nhíu mày lại: “Có chuyện gì, nói.”
“Vừa rồi em mở nhật ký của ba ra xem, phát hiện ba chia sẻ một đường link bỏ phiếu. Ba để nội dung chia sẻ là… Bạn một phiếu, tôi một phiếu, hôm nay Bạch Ký sẽ ra mắt.” Thịnh Tinh khóc thút thít một tiếng thật dài.
“Bạch Ký?”
Thịnh Tinh liền nói: “Đúng, chính là tiệm cơm Bạch Ký lần trước chúng ta ăn đó. Em không biết tại sao ba cũng biết tới tiệm đó, hơn nữa còn bỏ phiếu cho nó.”
“Ồ.” Thịnh Hàn thả lỏng cặp mày cau chặt, giọng điệu hoàn toàn không bận tâm: “Đây có gì đâu?”
“Đương nhiên điều này vô cùng không tốt rồi!” Thịnh Tinh vừa tức giận vừa sốt ruột: “Lúc bấy giờ em tuyển chọn, ba chưa từng bỏ một phiếu nào cho em cả!”
“Càng đừng nói tới chia sẻ nội dung tuyên truyền như thế!”
“Rõ ràng em mới là con trai ruột của ông ấy!”
Thịnh Tinh càng nói càng giận: “Ba còn bình luận dưới dòng trạng thái, bảo người bỏ phiếu gửi riêng hình chụp cho ba, có thể đổi phần quà nhỏ. Chẳng lẽ phần quà nhỏ còn quan trọng hơn người con trai này sao?”
“Phần quà nhỏ? Của tiệm cơm Bạch Ký sao?”
“Đúng vậy.” Sau khi Thịnh Tinh trút ra xong, lập tức tiêu tan cơn giận dữ: “Anh, anh cũng cảm thấy ba của chúng ta quá đáng lắm phải không.”
Thịnh Tinh vốn tưởng rằng Thịnh Hàn sẽ cùng chung mối thù như cậu ta, không ngờ giọng điệu của đối phương thờ ơ: “Đường link bỏ phiếu đó ở đâu, chuyển tiếp cho anh.”
Thịnh Tinh: “?” Anh là anh trai ruột của em chứ?

Hiệu quả tuyên truyền bỏ phiếu tặng quà của tiệm cơm Bạch Ký rất tốt, chưa tới nửa ngày thì đã tích góp được mấy nghìn phiếu, càng lúc càng gần hạng ba.
Bạch Nhất Nặc cũng không ngờ có nhiều người bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký như vậy, trong lòng tự nhiên nảy sinh ra khá nhiều cảm xúc cảm động. Kèm theo tiệm cơm ngày càng được hoan nghênh, cô cảm thấy mình không còn mơ màng như lúc cô mới xuyên không nữa, mà tìm thấy rất nhiều cảm giác nương tựa.
Bạch Nhất Nặc mở wechat gian hàng của tiệm cơm Bạch Ký ra, chuẩn bị đăng một dòng trạng thái, cảm ơn khách hàng bỏ phiếu cho tiệm cơm của bọn họ.
Ngay lúc này, cô phát hiện một tin nhắn chưa đọc.
Ảnh đại diện của người này là một bàn tay đang bê một chú mèo nhỏ, mèo con là giống Ragdoll, hai mắt tròn hoe, trông dáng vẻ ngây thơ, tỏ ra vẻ mặt bất lực nhìn ống kính. Chủ nhân chỉ lộ ra một bàn tay, nhưng vô cùng nổi bật, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn.
SH: [Quần áo bỏ lại ở đó rồi, làm sao đây?]
[Tôi cũng không ngờ sẽ bỏ lại ở đó.]
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy dòng tin nhắn này, mạch suy nghĩ trong đầu cô phức tạp, không biết anh ấy đang nói điều gì, một lúc sau, mới muộn màng phản ứng lại người này là ai. Thịnh Hàn bỏ lại quần áo ở tiệm cơm Bạch Ký, không có đến lấy, cũng không nói xử lý như thế nào. Vì Bạch Nhất Nặc không có phương thức liên hệ của Thịnh Hàn, cô bèn vứt chuyện này ra sau não, vẫn luôn đang đợi anh ấy tới lấy quần áo.
Từ lúc nào anh ấy đã trở thành bạn bè của cô?
Bạch Nhất Nặc ngẫm nghĩ một hồi, trí nhớ cô tốt, chẳng mấy chốc thì đã nhớ ra hình đại diện này hơi quen, là bạn bè mới mà cô thêm lại sau lần cô xóa sạch bạn.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lúc, trả lời rằng: [Xin lỗi, trước đó tôi không có phương thức liên hệ của anh, cho nên không cách nào thông báo anh, chỉ đành chờ anh tới lấy.]
SH: […]
Bạch Nhất Nặc: [Xin hỏi bây giờ có thời gian đến cửa tiệm không?]
SH: [Tôi đang ở kinh thành, không tiện lấy, cô gửi sang đây cho tôi đi, địa chỉ là tòa ba mươi hai Thượng Lâm Uyển.]
Bạch Nhất Nặc trả lời: [Được, một lát có thời gian tôi sẽ lập tức gửi qua cho anh.]
SH: [Đúng rồi, vừa rồi tôi xem nhật ký của cô, thấy sự việc bỏ phiếu, nghe nói bỏ phiếu có quà?]
Bạch Nhất Nặc: [Mỗi một phiếu đều có thể nhận được một bánh sủi cảo chiên, số lượng có hạn một nghìn bánh, hiện nay vẫn còn đấy.]
SH: [Bạn bè bỏ phiếu cũng được?]
Bạch Nhất Nặc khách sáo trả lời: “Đương nhiên được rồi, chỉ cần gửi hình chụp cho tôi xác nhận là được.]
Sau khi cô gửi tin nhắn xong, đối phương không trả lời, một lúc sau cũng không có tin tức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận