Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 368 - Canh cá chua và cơm niêu đất 14




[Người ta hai mươi tuổi mở tiệm cơm nấu ăn, giành được giải bạc, tôi hai mươi tuổi ăn cơm, uống nước ngọt ở nhà. Người ta xinh đẹp còn nỗ lực như thế, đây chính là chênh lệch của thế giới sao?]
[Nghĩ tới đầu bếp xinh như vậy, tôi cảm thấy món ăn đó cũng đã tăng thêm buff làm đẹp, người xinh làm ẩm thực, tuyệt vời.]
[Tuyệt đối không phải chỉ một mình tôi muốn được chị đẹp gái bao nuôi.]
[Chị ơi, giới tính đừng kẹt cứng như thế, tôi làm gì gì không ổn, ăn cơm xếp hạng nhất.]

Miêu tả của dòng tin tức này trên app nhật báo khá chuẩn xác, xôn xao xưng phóng viên này là phóng viên ăn cơm.
Thật ra, tổng biên tập chỉ là cảm thấy phóng viên cứ vùi đầu vào ăn có thể trực quan chứng tỏ mùi vị của cửa tiệm này hơn, hiệu quả hơn hẳn lối viết văn cầu kỳ, cho nên sắp xếp người cắt nối biên tập làm như vậy, chứ không có suy nghĩ chế tạo một phóng viên ăn cơm.
Tổng biên tập hơi lo lắng, cảm thấy bản thân có phần tính toán sai, anh ta không nên lỗ mãng như thế, lỡ như người đọc xem xong video này cảm thấy app nhật báo làm video ngày càng tệ thì phải làm sao đây?
Mà sau khi tổng biên tập xem xong tất cả bình luận, anh ta phát hiện trong những bình luận này không có phê bình. Hơn nữa lượt bình luận vượt hẳn tin tức trước đó, nhiều gấp ba lần lượt bình luận ngày trước.
Hiếm khi chuyên mục dân sinh nhật báo Hải Thị có một tin tức nhận được lượt click cao như vậy.
[Trước khi phóng viên ăn cơm: Tôi vừa ăn vừa giới thiệu với mọi người. Khi phóng viên ăn cơm: Bạn nói gì? Tôi không nghe thấy.]
[Thật ra dạng video không có miêu tả khiến tôi càng có thể cảm nhận món ăn ngon miệng, vì gặp được món ăn thật sự ngon miệng, đâu có lòng dạ thảnh thơi để trò chuyện với người khác nữa, làm sao soạn ra được lối viết văn cầu kỳ?]
[Tôi là một người xem theo dõi từng kỳ nhật báo Hải Thị, tôi bày tỏ đây là lần thứ hai tòa soạn nhật báo Hải Thị xuất hiện tương tác với tiệm cơm Bạch Ký rồi. Lần trước là sinh viên cúi lạy dưới váy của tiệm cơm Bạch Ký, lần này, kể cả phóng viên cũng trở thành như vậy.]
[Tòa soạn nhật báo Hải Thị: Cậu đừng qua đây!]
Cuối cùng sau khi tổng biên tập thấy được dòng tin tức này không có khiến khán giả nảy sinh phản cảm cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy anh ta không hiểu gu của người trẻ tuổi, nhưng có lượt click cao là được.

Không ít người Hải Thị sau khi xem xong video này, biết được tên của tiệm cơm Bạch Ký, cũng biết tới tiệm cơm Bạch Ký không chỉ có món ngon, cô chủ còn trông rất xinh.
Tiệm cơm Bạch Ký có hai video, một video phóng viên ăn cơm, một video phỏng vấn cô chủ, phía trước có thể chơi meme, phía sau có thể liếm nhan sắc, mỗi cái đều có điểm không tầm thường. Trên app nhật báo, không chỉ có video của tiệm cơm Bạch Ký, còn có video của những cửa tiệm khác giành được giải thưởng, nhưng số liệu hậu trường hiển thị hai video của tiệm cơm Bạch Ký có lượt click cao nhất, thậm chí cao tới mức độ khiến biên soạn hơi nghẹn họng nhìn trân trối.
Lần này, khán giả thu hoạch được vui vẻ, tiệm cơm Bạch Ký nhận được tiếng tăm, nhật báo Hải Thị có được lượt click, mọi người đều có tương lai sáng ngời.
Một ngày sau, Thư Đình thấy được bình luận dưới video của mình, chìm sâu vào trầm tư một lúc lâu: Chỉ có mình cô bị tổn thương thôi.
Thư Đình biết tổng biên tập đã nói cách cắt nối với nhân viên công tác, cô cũng đã thấy video hoàn thành, cảm thấy không vấn đề gì. Cách nghĩ của cô y hệt tổng biên tập, cảm thấy dùng cách này có thể làm nổi món ăn ngon miệng của tiệm cơm Bạch Ký một cách tốt hơn. Hơn nữa cho dù ghi hình lại một lần, cô cảm thấy chắc biểu hiện của mình cũng giống như lần trước. Cô không có suy nghĩ tới một loạt phản ứng sau đó.
Sau ngày cô phàm ăn tục uống, Thư Đình về nhà đứng lên cân điện tử, phát hiện mình mập hơn chút ít. Nhưng điều này vẫn là vấn đề nhỏ, Thư Đình phát hiện cô đã nổi danh trong tòa soạn nhật báo.
Sau một đêm Thư Đình lĩnh hội được cảm giác nhanh chóng nổi tiếng, nhưng cô không muốn có cảm giác này đâu!
Cô vốn chỉ là một phóng viên nhỏ bé, chỉ có vài người bạn bè đồng nghiệp quen thuộc, hiện nay, không chỉ lãnh đạo trực hệ, kể cả lãnh đạo của chuyên mục bên cạnh cũng biết tới họ tên của cô. Ông ta vừa trông thấy cô, không gọi ra được họ tên của cô, chỉ tỏ ra hơi lờ mờ: “Ồ, có phải cô là phóng viên ăn cơm kia không. Cô làm bản tin trước đó cũng ổn, tuy nội dung không nhiều nhưng lượt click khá lắm, lần sau tiếp tục cố gắng nha.”
Thư Đình rưng rưng nước mắt gật đầu.
Bây giờ đồng nghiệp và bạn bè quen biết của cô đã không còn gọi tên của cô nữa, đổi sang kêu cô là phóng viên ăn cơm.
Thư Đình: Hối hận, giờ đây chính là hối hận, hu hu hu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận