Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 369 - Canh cá chua và cơm niêu đất 15




Thư Đình cảm thấy bản thân sau lần phỏng vấn này, đã chịu tổn thương nghiêm trọng, loại tổn thương này không chỉ là sự béo lên của cơ thể, mà còn là sự tổn hại danh tiếng từ trong linh hồn, đây là tai nạn lao động!
Nhưng Thư Đình cũng không có cách nào đi tìm bà chủ để thanh toán, chỉ dám tự mình thề sẽ không đi ăn cơm ở tiệm cơm Bạch Ký nữa. Cũng vì giữ gìn danh dự, nói với đồng nghiệp của mình, bản thân không phải quá thích món ăn của tiệm cơm Bạch Ký, đối phương đối với cô chỉ là sự tồn tại có thể có có thể không, cô không phải phóng viên ăn cơm đâu!
Khoảng cách toà soạn nhật báo Hải Thị xuất bản tiệm cơm Bạch Ký đã trôi qua mấy ngày. Thư Đình vừa bước vào phòng làm việc, các đồng nghiệp thân quen nhìn cô cười. Một người đồng nghiệp nói với Thư Đình: “Cô không phải đã nói sẽ không đi tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm nữa sao? Nhưng có người nói đã nhìn thấy cô.”
Thư Đình không trả lời, gọi điện thoại cho nhiếp ảnh gia: “Phỏng vấn lần sau có rồi, tôi chuẩn bị trước anh thu dọn đi, chúng ta cùng xuất phát.” Sau đó lấy bản thảo mà mình viết hôm qua ra đặt ngay ngắn trên bàn, tỏ ra mình giống như một phóng viên đứng đắn.
Một đồng nghiệp khác gọi mà không thấy cô nói chuyện, lại nói: “Thư Đình, tôi chính là người nhìn thấy cô đến tiệm cơm Bạch Ký, tôi tuyệt đối sẽ không nhận nhầm người.”
Thư Đình trợn to mắt, nói: “Sao anh lại vô căn cứ hắt nước bẩn vào người trong sạch thế chứ?”
“Cái gì mà hắt nước bẩn vào người trong sạch, nhà tôi ở bên cạnh tiệm cơm Bạch Ký, con gái tôi vô cùng thích ăn thịt kho tàu của tiệm cơm Bạch Ký, thường kéo tôi đến ăn. Người hôm qua tôi nhìn thấy nhất định là cô, có lý lẽ có căn cứ. Không ngờ đó, cô lại có thể nuốt lời, cô đừng trách người khác gọi cô là phóng viên ăn cơm nữa, bởi vì quả thật rất xứng với cái tên.”
“Chuyện phóng viên ăn cơm, không liên quan gì đến Thư Đình tôi cả.” Mặt Thư Đình đỏ lên, nói: “Tôi chỉ đến đó quay tư liệu thực tế, tìm cảm hứng, sao có thể gọi là ăn cơm?”
Lời nói khó hiểu tiếp theo, cái gì mà giữ gìn danh dự, cái gì mà tuyệt đối sẽ không trở nên béo, làm cho tất cả mọi người đều cười ồ lên, trong tiệm tràn ngập không khí vui vẻ.
Đúng thế, Thư Đình lại đi tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm. Mặc dù cô thề với bản thân, tuyệt đối không đi tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm, nhưng sau khi cô ăn xong món canh cá chua hôm đó, thì không thể quên được mùi vị của món canh cá chua. Bất kể là ở nhà làm hay là ăn ở tiệm, đều không thể tìm được món nào thay thế thích hợp. Vào chủ nhật, một mình cô đi dạo bên đường, chân của cô tự có suy nghĩ của mình, chủ động tìm kiếm nơi đến. Đợi đến khi cô đi đến cuối, lúc này mới ý thức được bản thân vẫn đến tiệm cơm Bạch Ký.
Cô quá thương nhớ món ăn của tiệm cơm Bạch Ký. Canh chua vàng óng, thịt cá trắng như tuyết, rau thơm xanh biếc, hơi nóng bốc lên mang theo hương vị chua chua đến, khiến người ta khi ngửi cũng không cảm thấy khẩu vị không tốt.
Thư Đình lén lút đi vào tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm, tưởng rằng không có ai phát hiện ra, nhưng không ngờ rằng lại bị đồng nghiệp nhìn thấy. Vì vậy, biệt danh phóng viên ăn cơm của cô xôn xao cả lên, thậm chí phóng viên chuyên mục ẩm thực bên cạnh đều hỏi cô có muốn đổi kênh hay không.
Bọn họ nói Thư Đình rất có khả năng tiềm tàng!
Người biết ăn mới có thể làm tốt phóng viên chuyên mục ẩm thực nha.
Thư Đình: “...”
Ngày thứ hai, một phóng viên có lai lịch giàu kinh nghiệm của chuyên mục cuộc sống sau khi đi công tác, cuối cùng cũng về phòng làm việc. Thư Đình cảm thấy bản thân giống như đã được cứu, vội vàng tìm đàn anh này, nói ra hết đầu đuôi sự việc.
Cô có quan hệ khá tốt với đàn anh, lúc cô vừa vào tòa soạn, đối phương chỉ dẫn cho cô rất nhiều, có thể gọi là thầy của cô.
“Đau thương của loài người không phải ai cũng hiểu, bây giờ các đồng nghiệp đều đang cười tôi, không hiểu sự đau khổ trong lòng tôi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có anh Triệu đây mới có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi.”
Anh Triệu chính là phóng viên phỏng vấn sinh viên ăn cơm. Sinh viên ăn cơm đó là sinh viên của đại học công nghệ, sau khi anh ấy vừa khóc đã nổi tiếng, chủ biên đã cử đàn anh đi phỏng vấn trực tiếp, vốn dĩ muốn khai thác nội hàm trên người sinh viên ăn cơm, phản ánh vấn đề xã hội cuộc đời, trực tiếp đánh vào các vấn đề nhức nhối của xã hội, ai ngờ đối phương chỉ là ăn cơm mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận