Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 373 - Hạt dẻ rang đường 2




Giang Thục Mẫn cảm thấy mắt của mình trở nên mơ hồ, không nhịn được mà nước mắt rơi như mưa, Bạch Nhất Nặc nhìn thấy người khách này khóc, vội vàng vỗ vai động viên cô, nhưng không nói gì cả.
Cô không biết cô ấy đã trải qua những gì, nhưng biết rằng vào lúc này, cô ấy chỉ cần một chút an ủi là đủ rồi.
Giang Thục Mẫn nức nở mấy tiếng, qua một lúc mới phản ứng rằng bản thân không kiềm chế được mà đau lòng, rơi nước mắt ngay tại tiệm cơm Bạch Ký, khóc đến nỗi cô chủ cũng đến an ủi cô, mất mặt quá đi.
Mặt của Giang Thục Mẫn đỏ giống như mây hồng, vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, cảm ơn, cảm ơn, ngại quá, làm phiền cô buôn bán rồi.”
“Không sao đâu.” Bạch Nhất Nặc sau khi xác nhận nhiều lần rằng cô ấy không sao, mới để cô ấy đi.
Giang Thục Mẫn bưng canh cá chua và cơm về vị trí ngồi. Khi Giang Thục Mẫn khó chịu sẽ không muốn ăn, hoàn toàn không có ham muốn gì. cô cũng không phải rất muốn ăn canh cá chua, chỉ là muốn mua cho mình một phần bù lại tiếc nuối của bản thân, nhắc nhở bản thân về sau nhất định phải đối xử tốt với mình trước, không thể coi đàn ông quan trọng hơn mình được.
Vừa rồi khóc giống như phát tiết cảm xúc, toàn bộ khó chịu của cô đều trút hết ra ngoài, Giang Thục Mẫn cảm thấy mình ổn hơn chút, nhưng không hoàn toàn ổn. Nhưng mà lúc cô như đi vào cõi thần tiên xa xôi, cô đột nhiên ngửi thấy một hương vị mê người, không nhịn được mà ngửi kỹ càng, nhìn theo nơi toả ra mùi hương, mới phát hiện hoá ra là hương vị của canh cá chua trước mặt cô toả ra.
Canh chua của canh cá chua đậm đà vàng óng, tỏa ra hương chua mê người, khiến cho người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng, vị chua không ngừng tiết ra.
Giang Thục Mẫn cảm thấy khẩu vị đình trệ của mình đã được mở ra, nhất thời quên đi bạn trai cũ, không nhịn được mà gắp một miếng cá dưa chua cho vào miệng.
Đến khi cô nuốt miếng cá dưa chua mềm mại vào bụng, biểu cảm của cô lại không giống với những người khách bình thường, không trở nên vui vẻ, ngược lại càng đau khổ hơn.
Mẹ nó, canh cá chua ngon như thế, vậy mà lại vào bụng của tên đàn ông tệ bạc đó, thật là phí của trời.
Giang Thục Mẫn chưa bao giờ ăn canh cá chua ngon thế này, vị chua trong miệng thậm chí khiến cô quên mất bạn trai cũ, trong đầu toàn nghĩ tới canh cá chua.
Cô ăn từng miếng cá mềm mịn tươi ngon bên trong canh cá chua, cho đến khi ăn hết toàn bộ cá mới dừng đũa lại, trong lòng vẫn còn chút dư vị đọng lại.
Canh cá chua vừa chua vừa cay, làm cho cả người cô nóng lên. Vào cuối thu, ăn một phần canh cá chua nóng hôi hổi, cả người đều trở nên có sức sống.
Giang Thục Mẫn sờ bụng mình, cảm thấy canh cá chua mang lại cho cô cảm giác no bụng, đồ ăn là cơ sở duy trì chức năng của cơ thể, không chỉ liên tục cung cấp năng lượng cho cơ thể, mà còn có thể bổ sung các nguyên tố vi lượng như kiềm sinh vật, vitamin B11, giảm bớt uất ức trong lòng.
Giang Thục Mẫn không muốn tức giận nữa, có món ăn ngon như canh cá chua, ai mà muốn tức giận với tên đàn ông tệ bạc chứ? Vừa nghĩ đến trên thế giới có món ăn ngon như thế, cô liền cảm thấy thế giới không tệ như vậy nữa.
Sau khi Giang Thục Mẫn yên lặng ăn hết canh cá chua, lặng lẽ rời đi, sau khi về ký túc xá, lẳng lặng gõ bàn phím, biên soạn một dòng tin tức.
Tường tỏ tình của đại học Công nghệ nhận được một đóng góp kỳ quái, người quản lý sau khi xem kỹ đóng góp này, suy nghĩ một hồi. Dạo này không có tư liệu sống, đóng góp này mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vô cùng bất ngờ, vì thế cô đăng đóng góp này lên.
Tường tỏ tình của đại học Công nghệ: “Bài đóng góp đến từ một người bạn trên mạng:
Tiểu Tiểu Thục: “Tường, hôm nay tôi gặp được một chuyện khiến cách nhìn nhận cuộc sống của tôi vỡ vụn, cụ thể là gì tôi không muốn nói, bởi vì nói ra sẽ bẩn miệng tôi. Tôi chỉ muốn nói chuyện này đã khiến cho tôi cảm thấy thế giới này thật u ám, giữa người với người không có bất kỳ tình yêu và không có gì đáng để nói, tôi mãi mãi sẽ không tìm được người bạn đời lý tưởng.
Nhưng tối hôm nay suy nghĩ của tôi lại thay đổi một trăm tám mươi độ, bởi vì tôi đã tìm được người bạn đời chân thành nhất, đó chính là cơm.
Tất cả mọi người đều có thể phản bội bạn, nhưng cơm thì không, cơm thuộc về bạn thì người khác không trộm được, cũng sẽ không chủ động đi trộm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận