Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 374 - Hạt dẻ rang đường 3




Bài đăng lần này của tôi, chính là muốn bày tỏ với cô chủ và món canh cá chua của tiệm cơm Bạch Ký. Canh cá chua khiến tôi hiểu ra trên thế giới này có chuyện còn quan trọng hơn tình yêu.
Người không có tình yêu sẽ không chết, nhưng người không ăn cơm sẽ chết.
Đối tốt với bản thân một chút!
Chú ý ăn cơm!
Cuối cùng là muốn bày tỏ với cô chủ, cô xinh đẹp như thế, còn côm lòng lương thiện, tay nghề cũng tuyệt. Nếu không phải là cùng giới, tôi thật sự muốn gả cho cô.
Mặc dù tôi bị người ta phản bội, nhưng tôi vẫn còn mong chờ một tình yêu đẹp, cuối cùng sẽ có một ngày, người trong lòng tôi sẽ tự mình mở cơm niêu đất ra, bước theo sủi cảo chiên, cầm trong tay canh cá chua, tới tìm tôi!
Hình ảnh hình ảnh hình ảnh.”
Ngay giữa đêm khuya, các sinh viên đại học Công nghệ thực hiện phong thái của sinh viên đại học, nhộn nhịp thức đêm tu tiên, không ít người bất ngờ nhìn thấy đóng góp Giang Thục Mẫn đăng, đóng góp phía dưới chồng chất tầng tầng lớp lớp như nhà cao tầng.
“Trước khi ấn vào, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, xem xem ảnh soái ca mỹ nữ của tường tỏ tình, nhưng cô lại cho tôi xem cái này? Tại sao tường tỏ tình lại xuất hiện ảnh đồ ăn thế?”
“Mọi người đều có một chữ “đẹp”, chẳng lẽ đồ ăn không phải là đẹp sao, hoá ra cô coi thường đồ ăn à?”
“Tôi cho mèo lang thang ăn sữa, đỡ bà lão qua đường, làm chuyện tốt thì làm cả đời, sao giữa đêm khuya lại lướt thấy ảnh của canh cá chua chứ? Lần trước bởi vì tôi tò mò sinh viên đại học ăn cơm, cho nên mới đi tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm, nhưng không ăn được canh cá chua hu hu hu.”
“Lượng canh cá chua vừa đủ, cá to nên một nồi không ninh đủ, vừa chua vừa cay, xuýt xoa xuýt xoa~”
“Mặc dù người đóng góp không nói gì, nhưng tôi cảm thấy người đóng góp hình như gặp phải một số chuyện không hay. Chú ý ăn cơm quả thật rất quan trọng, trừ ăn ra, tất cả đều là ảo tưởng.”
“Chân thực quá đi, dựa vào lý thuyết Mã Tư Lạc, ăn cơm mới là nhu cầu quan trọng nhất, không ăn cơm, tất cả nhu cầu khác đều là lâu đài trên mây. Nhìn ảnh ăn canh cá chua, tôi cảm thấy mì ăn liền dưa chua Lão Đàn trở nên thơm hơn rồi.”
“Ha ha ha, ai nói cùng giới không thể có tình yêu chứ, chị em xông lên, tôi muốn online chứng kiến tình yêu tuyệt mỹ. Nếu như cô chủ như vậy mà cô không xông lên, thì để tôi lên. cô chủ, ùng ục, ăn cơm.”

Lượng khách của tiệm cơm Bạch Ký sau khi trải qua mở rộng truyền thông chính thức, lượng khách xuất hiện tăng lên rất lớn, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều khách từ vùng khác cố ý đi đường xa đến.
Mặc dù Bạch Nhất Nặc dưới tình huống thực hiện số lượng có hạn, có thể làm được, nhưng đối mặt với nhiều khách như vậy, không tránh được có chút mệt mỏi.
Sau khi Kỷ Tử Hoài nhìn thấy tình huống này, mỗi ngày sau đó làm xong sủi cảo chiên trong một tiếng, lập tức trở lại sau bếp để giúp đỡ, giúp Bạch Nhất Nặc giảm bớt rất nhiều chuyện.
Hôm nay thức dậy, Bạch Nhất Nặc phát hiện thời tiết trở nên lạnh hơn, vào buổi tối cần đắp không ít chăn, quần áo cũng mặc càng ngày càng nhiều. Cô tính toán thời gian, phát hiện mấy ngày nữa là tiết sương giáng (vào ngày 23 hoặc 24 của tháng 10).
“Sau khi sương giáng, gió mát tới trước, cho nên cần chuẩn bị cho cái lạnh.” Người xưa có rất nhiều suy nghĩ thần kỳ ngoài dự đoán, chỉ cần nhìn trạng thái biến đổi của hạt sương là có thể chia ra ba tiết, gọn gàng dứt khoát, trực quan vô cùng. Sương trắng là sương biến thành nước, sương lạnh do sương mù tan ra trở nên mát mẻ, sương giáng là do sương mù hoá thành sương. Sương giáng là tiết cuối cùng của mùa thu, báo trước mùa đông đã đến.
Bạch Nhất Nặc cảm thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, bỗng nhiên muốn ăn một chút đồ ăn vặt vừa nóng vừa ngọt. Thứ cô nghĩ đến đầu tiên chính là hạt rẻ rang đường.
Đến cuối thu, tiệm nhỏ hàng xóm gần đây cũng bán hạt dẻ rang đường, nhưng dùng máy trộn để rang, Tô Mạt Mạt từng mua cho cô ăn một lần, nhưng đầu lưỡi cô kén chọn, cảm thấy không đủ thấm, đường cũng không trộn đều, suy cho cùng thì kém hơn người rang một chút.
Sáng sớm ngày thứ hai, cô cùng với hai người Tô Mạt Mạt và Kỷ Tử Hoài đến chợ nông sản, mua rất nhiều hạt dẻ trồng ở Tây An, vừa to vừa tròn.
Lục Kiếm Nam, nhà thơ lớn của thời nhà Tống, nổi tiếng thích ăn hạt dẻ. Mỗi ngày ông vào triều, trong tay áo giấu một túi hạt dẻ chín, vừa đi vừa bóc ăn, đợi đến khi ăn xong hạt dẻ vừa hay đến thời gian vào triều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận