Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 377 - Hạt dẻ rang đường 6




Xuân năm thứ ba mươi tám Khánh đế, Lĩnh Nam động đất, sập núi lở đất, đất cát phẫn nộ xông xáo vài dặm, vượt khe qua hố, quan lại quân dân đè chết hơn sáu trăm nghìn người. Vì triều đình cứu trợ không tận sức, Lĩnh Nam bùng phát bệnh dịch, lòng dân hoang mang.
Trong đêm, Bạch Kỳ bị triệu vào cung, vốn tưởng rằng Khánh đế sẽ hỏi chuyện của Lĩnh Nam, không ngờ Khánh đế cảm thấy ông từng đọc rất nhiều tạp thư, cho nên hiểu biết sâu rộng, thế là hỏi ông làm sao mới có thể trường sinh bất lão.
Thương thay diện kiến vua suốt tối, việc dân chẳng hỏi, hỏi chi quỷ thần. Bạch Kỳ nói xong căm phẫn không ngớt, nói thẳng không kiêng dè, lên án linh đế xử lý thiên tai Lĩnh Nam không cật lực, dẫn đến mấy trăm nghìn dân chúng trôi dạt khắp nơi.
Khánh đế nổi cơn thịnh nộ, thầm nghĩ, được lắm, ông lợi hại như vậy thì ông đi giải quyết đi, thế là đày Bạch Kỳ đi Lĩnh Nam làm Thứ sử.
Tuy Thứ sử là người đứng đầu của khu vực Lĩnh Nam, nhưng thật ra điều này đối với Bạch Kỳ là đã bị giáng chức. Xưa nay Bạch Kỳ có tài có đức, một khi bị giáng chức, triều đình và dân gian chấn động.
Thế là Khánh đế bị áp bức bởi áp lực lại tìm cha trở về, cho cha một bậc thềm bước xuống: “Thánh nhân nói, có lỗi lầm mà sửa được thì có gì tốt hơn, khanh biết lỗi chưa?” Bạch Kỳ nói: “Đúng sai trong lòng tự biết.”
Khánh đế thấy ông không nhận sai, vô cùng tức giận, nhưng vướng phải danh tiếng của phụ thân, muốn giết không giết được, thế là giáng chức tới Thục Địa làm huyện lệnh.
Lại trôi qua ba năm, sức khỏe của Khánh đế ngày càng sa sút, chư hầu các nơi rục rịch. Dưới kiến nghị của người hầu, ông ta nghĩ tới Bạch Kỳ, thế là điều động ông từ Thục Địa sang đây, muốn ông trấn giữ trong triều, đe dọa chư hầu.
Bạch Kỳ đối mặt với tình hình này chỉ thản nhiên nói một câu: “Nghe nói trâu dê ở Tắc Bắc béo khỏe ngụ khách, đời này không gặp được, thật sự là nỗi tiếc nuối cả đời.”
Khánh đế nghe ông nói vậy, tức giận đến nỗi suýt nữa ngất đi: “Nghe nói trâu dê của Nhạn Môn Quan béo khỏe không thua Tắc Bắc, khanh tự đi đi.”
Thế là cả nhà bọn họ lại đến Nhạn Môn Quan.
Trong ba lần Bạch Kỳ bị giáng chức này, tuy cả nhà bọn họ sa sút hơn ở Kinh Thành, nhưng chưa từng chịu khổ. Phụ thân là nhà thông thái đương thời, danh tiếng lan truyền xa, mẫu thân có thân phận cao quý là quận chúa. Lúc phụ thân còn ở triều đường, không người nào dám động đến cả nhà bọn họ, lưu đày ở ngoài càng hơn thế. Khi bọn họ đến một nơi khác, kể cả Thứ sử tại đó cũng chính là quan lớn cấp bậc cao nhất cũng phải bày tiệc chiêu đãi.
Bạch Kỳ không giống bị giáng chức đi làm huyện lệnh, ngược lại trông như đến thị sát.
Vì bọn họ đều biết tình hình hiện nay của Bạch Kỳ chỉ là nhất thời, nói không chừng lúc nào đó thì sẽ trở mình. Cho dù Bạch Kỳ không dựa vào gia tộc của ông, chỉ cậy nhờ tài năng của bản thân thì cũng có thể bái tướng phong hầu. Cho nên người ngoài không dám đắc tội ông, trái lại muốn kết thiện duyên.
Tuy mẫu thân có phần lo lắng về vấn đề rời khỏi Kinh Thành vô cùng không thích ứng, nhưng dưới sự an ủi của phụ thân đã đỡ hơn rất nhiều.
Dọc đường bọn họ du ngoạn núi non sông nước, sau đó đến nơi bị giáng chức, Tắc Bắc, Thục Địa, Lĩnh Nam, một chỗ Bắc Cực, một khu Tây Nam, một vùng Cực Nam. Bọn họ gần như dùng bước chân đo đạc cả bản đồ của triều Ngụy, ngắm nhìn phong thổ dân tình, tin lạ chuyện thú vị.
Sau này Khánh đế mất, Văn đế kế vị. Văn đế nghĩ tới người thầy đang phiêu bạt ở ngoài của mình, cảm thấy hết sức đau lòng, thế là ngay trong đêm Văn đế đã hạ chiếu chỉ kêu Bạch Kỳ về kinh.
Lúc đó đã trôi qua mười mấy năm sau lần đầu tiên ông bị giáng chức, Bạch Nhất Nặc mới mười hai tuổi. Trong quãng thời gian này, Bạch Kỳ ngày càng chín chắc, hiểu được khá vì vậy thế là không có từ chối, biết thời biết thế quay về Kinh Thành.
Tô Mạt Mạt nghe Bạch Nhất Nặc đã tới nhiều nơi như vậy, ngưỡng mộ nói: “Mẹ em chưa từng cho em đi xa, em có một bạn cùng phòng đại học là tộc Miêu, em và những bạn cùng phòng vốn dự tính đến trại Miêu nhà của cô ấy chơi, nhưng mẹ em không cho em đi, ôi, em chính là con gái cưng của mẹ.”
“Nghe bạn cùng phòng của em nói, trại Tương Tây bọn họ đã truyền lại nghìn năm, vô cùng nhiều kiến trúc và tập tục đều chưa thay đổi, bây giờ rất khó tìm được kiến trúc cổ xưa như thế nữa.” Tô Mạt Mạt suy nghĩ một hồi nói: “Em đọc truyện có nói, tính tình con gái Miêu tộc dũng mãnh, sẽ cướp đoạt con trai về trại, dùng ngải để khống chế con trai lại. Nhưng bạn cùng phòng của em nói hoàn toàn không có.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận