Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 386 - Hạt dẻ rang đường và quả hồng 3




Hạt dẻ rang đường bị nóng đều đều, sau khi trải qua thời gian dài rang chế, hạt dẻ sống dần dần chín lại, trở nên vừa thơm vừa ngọt, vừa mềm lại dịu. Chỉ cần nhai cái có thể cảm nhận được mùi thơm hạt dẻ nguyên chất.
Chu Hàng không nhịn được bóc một hạt dẻ nữa ăn, mãi cho đến khi ăn thật nhiều cuối cùng mới dừng lại, ý thức mình ăn quá nhiều rồi, bà nội còn chưa được ăn cái gì. Vì vậy cậu đưa hạt dẻ rang đường còn lại cho bà nội Chu, khoa tay múa chân: "Bà nội, bà ăn thử hạt dẻ này xem, hạt dẻ này thật ngon nha, cháu chưa từng ăn loại hạt dẻ nào ngon như vậy, còn ngon hơn kẹo que đó."
Sau khi bà nội Chu ăn một hạt dẻ rang đường, suy nghĩ trở nên giống Chu Hàng như đúc, hạt dẻ rang đường này tản ra mùi caramen, đường mạch nha thơm ngon, mang theo sự ngọt ngào nhè nhẹ, còn có một mùi hương trà thoang thoảng khiến cho vị ngọt trở nên không còn đơn điệu.
Đây là bởi vì Bạch Nhất Nặc thả đường mạch nha và dầu chè vào trong quá trình Kỷ Tử Hoài rang chế, hạt dẻ rang đường làm như vậy không chỉ có vỏ ngoài trơn bóng sáng ngời, sẽ còn nhiễm mùi thơm ngào ngạt của dầu chè.
...
Từ sau khi tiệm cơm Bạch Ký bắt đầu làm hạt dẻ rang đường, mùi caramel độc đáo của hạt dẻ rang truyền qua khe cửa ra ngoài, hàng xóm láng giềng xung quanh cảm giác cuộc sống trở nên càng thêm "gian nan".
Thật ra trên chợ đen có rất nhiều tiệm tạp hóa, mỗi ngày đều bốc ra mùi khói và mùi thơm của thức ăn, các hàng xóm láng giềng đều ngửi đến mức quen thuộc. Nhưng mà mùi thơm của tiệm cơm Bạch Ký thực sự là quá thơm, cách rất khoảng cách dài đều có thể ngửi được mùi vị này.
Trẻ con trong nhà mỗi ngày đều kêu la muốn ăn hạt dẻ rang đường của tiệm cơm Bạch Ký, nếu như không để bọn nhóc hài lòng, đều sẽ không ngừng khóc rống.
Đối mặt với trẻ con như này, người lớn chỉ có thể tỏ ra: Đều quen rồi, đánh một trận là tốt thôi.
Thế là mỗi khi Kỷ Tử Hoài rang hạt dẻ, trẻ con đầu đường cuối ngõ đều không ngừng khóc.
Đối với việc này, công lao của Chu Hàng cũng không thể bỏ qua. Cậu ta ở khu phía sau chợ đen, thường xuyên nói cho đồng bọn nhỏ của mình hạt dẻ rang đường của tiệm cơm Bạch Ký ngon như thế nào, để nước bọt của bọn nhỏ chảy ròng ròng, vội vàng về nhà bảo ba mẹ đi mua.
Nếu là đồ ăn bình thường mua là được, nhưng mà số lượng hạt dẻ rang đường của tiệm cơm Bạch Ký không nhiều, mỗi lần đều phải giành nhau. Mặc dù người lớn đến tiệm cơm Bạch Ký, nhưng mà luôn không giành được hạt dẻ rang đường, tay không về nhà, trẻ con trong nhà lại khóc.
Sau khi những đứa trẻ này bị đánh vài trận lại trông như thành thật hơn, ngược lại đi làm việc trong nhà để lấy lòng ba mẹ.
Ba mẹ không biết bọn học sinh tiểu học này sao lại ân cần như thế, còn tưởng là mặt trời mọc từ hướng Tây, cẩn thận hỏi một chút mới biết được bọn nhỏ vẫn muốn ăn hạt dẻ rang đường của tiệm cơm Bạch Ký.
Đám người lớn: "..."
Được thôi, giành thì giành thôi.
Thế là có rất nhiều người lớn đến tiệm cơm Bạch Ký để giành hạt dẻ rang đường.
Một người lớn không nhịn được phàn nàn với Bạch Nhất Nặc: "Thằng con trai nhà tôi thèm đồ nhà cậu mà khóc rồi, thật quá mất mặt. Thằng bé nghe thấy tôi không bằng lòng mua, đang ở trong nhà giặt quần áo cho tôi, muốn tôi thay đổi ý nghĩ. Rõ ràng trước kia tôi gọi thằng bé ăn cơm, thằng bé luôn từ chối, không ăn nổi non nửa bát cơm, thật sự là chênh lệch rõ ràng."
Bạch Nhất Nặc buồn cười.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm một người giống như chuyển phát nhanh bước vào, khi anh ta thấy cô chủ thì quen thuộc nói: "Cô chủ, chuyển phát nhanh của cô đến rồi." Tiểu Tiền là nhân viên chuyển phát nhanh xung quanh khu vực gần đây, cho dù dân cư ở khu vực lân cận nhận chuyển phát nhanh, hay là gửi chuyển phát nhanh đều phải do Tiểu Tiền tới làm.
Tiểu Tiền bưng một cái rương to lớn, cố hết sức đi vào tiệm cơm Bạch Ký. Sau khi anh đặt nó dưới đất, có chút hiếu kỳ nói: "Cô chủ cô mua nguyên liệu nấu ăn à, sao lại nặng như vậy."
Sau khi Bạch Nhất Nặc xuyên không đến hiện đại, thường xuyên mua một vài thứ hàng online, đồ điện trong tiệm chính là mua hàng online. Nhưng mà cô không thường mua nguyên liệu nấu ăn trên mạng.
Bạch Nhất Nặc đi đến trước mặt chuyển phát nhanh này, nghi ngờ nói: "Gần đây tôi không mua đồ, cái này không phải của tôi."
Tiểu Tiền tò mò nói: "Thế nhưng tên người nhận trên này là cô."
Bạch Nhất Nặc cúi đầu nhìn xem, phát hiện tên ở bên trên đơn chuyển phát nhanh thật sự chính là mình, cho dù là thông tin hay số điện thoại di động đều là của bản thân cô, cũng không phải nhầm lẫn. Mà tên người gửi có chút quen mắt, thì là Thịnh Hàn.
Cô nhìn thấy cái tên này có chút giật mình. Lúc trước cô từng gửi chuyển phát nhanh một lần cho người khách này.
Nhưng mà người khách này tại sao phải gửi chuyển phát nhanh cho cô?

Bạn cần đăng nhập để bình luận