Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 394 - Quả hồng hỏa tinh 7




Một khu vực khác dùng để nồi xào, trước đó có một người khách muốn một phần cơm chiên thịt bò, Bạch Nhất Nặc cho dầu vào chảo, lần lượt cho các nguyên liệu vào chảo, sau đó dùng lửa lớn xào lăn trong ba phút.
Sau khi làm một phần đồ ăn xong, Bạch Nhất Nặc nói với bên ngoài: "Khách bàn thứ ba muốn lê tuyết chưng đường phèn xong rồi."
Tô Mạt Mạt nghe được câu này, lập tức đến miệng để thức ăn lấy đồ ăn ra, sau đó bưng đến bàn thứ ba.
Ba người bận bịu mà không loạn, đâu vào đấy, thậm chí còn có thời gian nói chuyện phiếm.
Mà vào lúc Tô Mạt Mạt vội vàng đưa đồ ăn bên ngoài lại có một số khách mới chen chúc tới.
Bạch Nhất Nặc đều rõ như lòng bàn tay về nhiệt độ của một cái lò và mỗi thời gian chín đồ ăn, vì vậy cô đi ra ngoài viết đơn hàng cho khách xong lại về phòng bếp, cơm niêu đất vừa hay đã chín, thời gian cũng không tồi.
Lúc Tôn Thượng nhìn toàn cảnh tiệm cơm Bạch Ký, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, anh không phải là người bị bề ngoài của một tiệm cơm nhỏ bình thường đánh lừa, anh có thể cảm giác rõ ràng được tiệm cơm Bạch Ký không tầm thường.
Tôn Thượng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài, anh đang nghĩ, nếu như anh là Bạch Nhất Nặc, có thể làm không tốn chút sức lực được như thế không.
Không được, anh làm không được.
Anh là bếp trưởng của một nhà hàng lớn, có thể thích ứng với tốc độ rất nhanh, nhưng mà không thích ứng với tốc độ nhanh như thế này. Bây giờ bếp sau nhà hàng lớn đã có tiêu chuẩn và được quá trình hóa, ví dụ như một đầu bếp phụ phụ trách làm canh loãng, một đầu bếp phụ trách cắt thực phẩm. Tôn Thượng chỉ cần sau khi bọn họ làm tốt những trình tự này giống như xếp gỗ, kết thúc toàn bộ món ăn.
Anh vốn cho rằng mình đã rất lợi hại khi khống chế toàn bộ phòng bếp, không ngờ tới còn có người có thể làm như vậy.
Tay và đầu óc của Bạch Nhất Nặc phải phát triển như thế nào mới xử lý được nhiều tin tức như vậy, sao làm được cân đối như thế? Tôn Thượng cảm thấy cằm của mình sắp rớt cả xuống, bất tri bất giác sờ mặt mình, cảm thán vẫn may còn đeo khẩu trang, người khác không nhìn thấy nét mặt của anh.
Hai người đi đến trước quầy tính tiền, Bạch Nhất Nặc vừa hay làm xong toàn bộ cơm niêu đất, để Tô Mạt Mạt đi bưng thức ăn, thế là một mình đi đến trước quầy tính tiền, hỏi hai bọn họ muốn ăn cái gì.
Tôn Thượng nghĩ một lát rồi nói: "Muốn cua hấp cam." Cua hấp cam ở nhà hàng Cua đã từng được đưa vào phim tài liệu. Sau khi anh biết có tiệm nhỏ làm cua hấp cam ngon hơn anh làm, trong lòng có chút bất mãn, nhưng mà vẫn luôn chưa có thời gian rảnh đến, hiện tại coi như cơ hội cũng tới rồi.
"Không còn ạ, cua hấp cam không còn rồi." Bạch Nhất Nặc nói.
Tôn Thượng: "???"
Thật ra ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng mà cơ thể lại rất thành thật. Tôn Thượng đã xem toàn bộ trang giới thiệu tiệm cơm Bạch Ký rồi, bao gồm cả giới thiệu của ông Trịnh, biết cô chủ này có chút khác biệt, thích làm đồ ăn dựa theo mùa.
Tôn Thượng nghi ngờ nói: "Hiện tại chính là mùa cua, còn chưa hết mùa, còn có thể ăn đến tháng mười hai."
Bạch Nhất Nặc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: "Tôi nói không có cũng không phải bỏ món đó, mà là bán hết rồi." Cách ăn mặc của hai người này thật kỳ quái, lời nói cũng rất kỳ lạ. Sao anh ta lại hiểu rõ tiệm cô như vậy, biết cô thường xuyên bỏ món ăn khỏi giá?
"A cái này à, được thôi." Tôn Thượng lúng túng sờ sờ mũi.
Hai người tùy tiện chọn chút đồ ăn, tìm một chỗ ngồi xuống.
Trước khi đồ ăn được bưng lên, Tôn Thượng dường như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói: "Anh có nhớ phim tài liệu Chí Vị kia không? Nghe nói mùa một sắp khởi quay, chủ đề mùa đầu tiên của mùa một chính là Hải Thị."
Giang Minh nhẹ gật đầu: "Tôi có nghe chủ tịch hiệp hội ẩm thực nói người của đoàn phim đã đến Hải Thị rồi."
Phim tài liệu « Chí Vị » là một phim tài liệu cực kỳ nổi tiếng, nổi khắp từ Năm ra Bắc, có vô số người xem, cho dù là người già hay người trẻ tuổi đều cực kỳ yêu thích phim tài liệu này.
Bởi chất lượng sản xuất cao và nội dung mới lạ đa dạng. Chỉ cần dùng hai từ đơn giản để miêu tả vô cùng chuẩn xác, đó chính là ăn cơm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận