Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 397 - Lẩu 3




Tôn Thượng cũng biết làm canh cá chua, nhưng mà anh tự cảm thấy mình không làm được loại vị này. Anh cảm thấy cả người mình chia ra thành hai nửa, một nửa thừa nhận canh cá chua này làm ngon hơn anh làm, một nửa cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Sau khi anh xoắn suýt xong, vì để cầu xin giúp đỡ từ bên ngoài nên anh thấp giọng hỏi Giang Minh ở đối diện: "Lần trước anh đến nhà hàng của tôi ăn cơm, tôi làm món canh cá chua cho anh, anh cảm thấy hai món canh cá chua này món nào ngon hơn?"
"Tôi biết anh là bạn bè của tôi, nhất định sẽ hướng về tôi, nhưng mà tôi mong anh đánh giá công bằng.”
Tôn Thượng vốn cho rằng vấn đề này sẽ rất khó trả lời, không ngờ tới sau khi Giang Minh đang ăn xong ngụm canh cá chua lập tức gật đầu: "Canh cá chua này hợp với khẩu vị của tôi hơn, chua tay tươi thơm, hương vị xông tới vị giác."
Tôn Thượng: "..."
Tôn Thượng cảm thấy mình bị đả kích mất rồi, đang định buồn một lát thì lại trông thấy Giang Minh không ngừng ăn canh cá chua trong bát, động tác trên tay cực nhanh, không hề có ý dừng lại.
Tôn Thượng không để ý tới nỗi xuân đau thu buồn nữa, vội vàng giành đồ ăn: "Anh ăn nhanh như vậy làm gì, tôi mới chỉ ăn một miếng kìa, anh chừa cho tôi chút."
Hai người càng ăn càng cảm thấy thơm, càng ăn càng cảm thấy đặc biệt, sự xem thường trong lòng đối với tiệm cơm Bạch Ký đã hoàn toàn biến mất.
Tôn Thượng cảm thấy, mặc dù không ăn được cua hấp cam, nhưng mà dựa vào món canh cá chua này, tạo nghệ vị tươi của đầu bếp đã vượt qua anh. Bây giờ anh đã hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ vừa rồi, không còn cảm thấy tiệm cơm Bạch Ký lấy được giải thưởng vì phía sau có người nữa.
Anh không phải là người không chịu thua, là một đầu bếp có đạo đức chuyên nghiệp, sau khi anh ăn đến hài lòng thì càng kính trọng đầu bếp hơn bất kỳ ai.
Tôn Thượng không khỏi thở dài, ài, thi đấu ẩm thực, đồ ăn là nguồn gốc của tội lỗi.
Hai người ăn mãi quên luôn che, nửa bên khẩu trang còn lại rơi xuống cũng chẳng kịp phản ứng. Mặt của hai người bọn họ hoàn toàn lộ ra không khí.
Bởi vì ăn hơi gấp gáp nên trên mặt có chút mồ hôi. Tôn Thượng vô ý đẩy kính râm lên, cầm khăn tay ở bên cạnh lau mặt.
Đúng lúc này, anh nghe được một giọng nói có chút quen tai.
"Đây không phải đầu bếp Tôn sao?"
Hỏng bét, bị nhận ra rồi!
Bàn tay Tôn Thượng đang dùng khăn giấy lau mặt lập tức cứng đờ, sững sờ ngay tại chỗ, hoàn toàn không muốn bỏ cái khăn giấy này khỏi mặt. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ về giọng nói quen thuộc này là ai, suy nghĩ của anh cứ lởn vởn ở một cái tên anh không muốn nhìn thấy nhất, đó chính là biên tập của tạp chí ăn cả thế giới đã từng phỏng vấn anh!
Tôn Thượng giả vờ như người không việc có gì, bình tĩnh lấy khăn giấy ở trên mặt xuống, trên mặt nở nụ cười khách sáo: "Biên tập Triệu, anh cũng ở đây ăn cơm à, thật trùng hợp."
Tuổi của biên tập Triệu còn rất nhỏ, có khí chất như người đọc sách, đeo mắt kính gọng vàng. Khi anh nhìn thấy Tôn Thượng và Giang Minh thì cong khóe miệng: "Đầu bếp Tôn, đầu bếp Giang à, các anh cũng tới tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm."
Sau khi hai người nghe thấy lời anh ta nói thì cùng nhau mỉm cười.
Điều để bọn anh lúng túng chính là vì biên tập Triệu nói chuyện với hai người bọn anh nên khiến ánh mắt của biên tập khác cũng tập trung đến nơi này, bao gồm cả chủ biên của tạp chí ăn cả thế giới.
Tuổi của chủ biên hơn bốn mươi, khí chất nho nhã, lễ phép gật đầu với bọn họ: "Tạp chí ăn cả thế giới đã xuất bản, hai vị đầu bếp đến nhìn sao?"
"Nhìn một chút." Tôn Thượng vội vàng gật đầu.
Bởi vì bị người quen nhận ra được, lúc tình cảnh bầu không khí ngưng trệ, Tôn Thượng hoàn toàn quên mình vừa nãy muốn lên án bọn họ đi cửa sau cho tiệm cơm Bạch Ký, sau khi tán gẫu thì lấy cớ có việc, mang theo Giang Minh cùng nhau bỏ chạy.
Biên tập Triệu nhìn bóng lưng vội vàng của bọn họ, hơi nghi hoặc một chút: "Hai bếp chủ này đến tiệm cơm Bạch Ký làm cái gì vậy? Sao lại đi vội vàng như thế?”
Anh vừa dứt lời thì những đồng nghiệp khác giải đáp nghi ngờ cho anh.
"Còn có thể vì sao nữa, khẳng định có suy nghĩ giống chúng ta trước đó, đến tiệm cơm Bạch Ký điều tra." Một biên tập cười nói: "Bọn họ rõ ràng không muốn chúng ta nhận ra, nếu không tại sao phải đội mũ đeo khẩu trang. Thật ra tôi cũng nhận ra bọn họ rồi, nhưng mà tôi không gọi bọn họ, anh nói xem anh để bọn họ xấu hổ như thế làm cái gì?"
Biên tập Triệu giật mình: "Hai vị đầu bếp này... thật sự là có tâm hồn cao đẹp."
"Là tôi làm sai rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận