Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 406 - Lẩu 12




Bạch Nhất Nặc nhớ lời khẩn cầu của những khách này, nhưng vì điều kiện hiện tại, không có cách nào giải quyết vấn đề cho bọn họ.
Thực ra nếu như có thể để người không ăn được lẩu nghe thấy lời của những khách này, nhất định sẽ toả ra mùi chanh nồng nặc.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy khu vực bảng lời nhắn trên chương trình nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký, dòng bình luận đầu tiên hot nhất bên trên đó là: “Cô chủ, mau thêm món lẩu lên kệ trên chương trình nhỏ đi, cô đừng có mà không biết điều, nếu không tôi sẽ quỳ gối xuống cầu xin cô.”
Bạch Nhất Nặc lựa chọn lờ đi câu này, dù sao nếu như là món xào bình thường, quả thật có thể đóng gói, nhưng lẩu thì không được, không chỉ không có điều kiện đóng gói, còn mất đi vị ban đầu. Cô vì muốn để khách nếm được hương vị món ăn tốt nhất, sẽ không tự phá đi bảng hiệu của mình.
Vì thế những người không thể đến tận nơi ăn chính là không có duyên phận với lẩu.
Lúc này, Bạch Nhất Nặc nhận được một cuộc điện thoại, ấn phím kết nối, phía đối diện là âm thanh của chủ biên tạp chí ăn cả thế giới.
Chủ biên nói: “Hôm qua đạo diễn đã tới Hải Thị rồi, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, địa điểm gặp mặt ở tiệm cơm Bạch Ký nhé.”
Lần trước chủ biên hỏi Bạch Nhất Nặc có muốn tham gia quay phim tài liệu Chí Vị không, nếu như tham gia, ông có thể giới thiệu tiệm cơm Bạch Ký với đạo diễn.
Bạch Nhất Nặc không biết phim tài liệu Chí Vị là gì, lúc đó nói với chủ biên sẽ suy nghĩ một chút.
Sau khi chủ biên nghe thấy lời nói lúc đó, không khỏi ngẩn người, nếu như là chủ tiệm bình thường, khi biết được có cơ hội như này, nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức, tại sao tiệm cơm Bạch Ký này lại đặc biệt như vậy?
Chủ biên suy nghĩ lại, tay nghề của cô chủ tốt như thế, sự kỳ quái của người tài, ông nên tôn trọng, vì thế không tức giận, ngược lại còn gọi điện thoại cho Bạch Nhất Nặc, nói rằng nếu như quyết định thì gọi điện thoại cho ông.
Thực ra Bạch Nhất Nặc không phải cố ý muốn từ chối phim tài liệu Chí Vị, chỉ là vì tính toán đâu ra đấy đến hiện tại mới có ba bốn tháng, lượng thông tin phải tiếp nhận phần lớn là trong cuộc sống và ở nhà bếp, những chuyện khác hiểu biết rất ít.
Bạch Nhất Nặc là một người thận trọng, sau khi điều tra phim tài liệu Chí Vị rốt cuộc là cái gì, leo lên phim tài liệu này chỉ có lợi chứ không có hại với tiệm cơm Bạch Ký nên mới đồng ý với chủ biên.

Trịnh Tự Huân là tổng đạo diễn của phim tài liệu Chí Vị, là đạo diễn phim tài liệu của đài trung ương, cũng là người thủ đô.
Khi ông bay đến Hải Thị, cảm thấy người mình sắp chết rồi. Bởi vì Hải Thị… thật sự quá là lạnh!
Nếu không phải vì yêu cầu công việc, ông sẽ không tới Hải Thị vào hai mùa thu đông đâu.
Cái lạnh của miền Bắc là tác động vật lý, mà lạnh giá của miền Nam là tác động ma pháp. Mặc dù đều rất lạnh, nhưng có sưởi ấm, còn thủ đô thì không có, đây là vấn đề còn sót lại từ lịch sử. Khi nhà nước quyết định sưởi ấm, nhân viên thiết kế chọn dùng phương thức cứng nhắc, phía Bắc của đường ranh giới Tần Lĩnh - sông Hà được sưởi ấm, còn phía Nam thì không. Nhưng Tần Lĩnh là một dãy núi kéo dài vô tận, có thể ngăn lại hiệu quả không khí lạnh từ phía Bắc tới, nhưng sông Hoài chỉ là một dòng sông, nó có thể ngăn trở cái gì được?
À đúng rồi, ba ông cũng tới Hải Thị, nói ra thì hơi kỳ quái, ông cụ và ông giống nhau, cũng không chịu được mùa đông của Hải Thị, nhưng cũng không thích mùa đông ở thủ đô, sương khói dày đặc. Mỗi mùa đông đến thì sẽ đi Hải Nam nghỉ mát. Thế mà lần này ông lại không nghe thấy tin tức ông cụ đi Hải Nam.
Trịnh Tự Huân cực kỳ buồn bực, ông cụ sao mà ở lại Hải Thị lâu như vậy chứ?
*
Trịnh Tự Huân tò mò ba đang làm gì, thế là ông gọi điện thoại cho ba. Sau ba tiếng tút tút tút thì đã có người nghe máy, nhưng âm thanh bên ngoài hơi ồn ào, có tiếng nói chuyện của người khác, cũng có tiếng nhai nhóp nhép.
Trịnh Tự Huân tò mò hỏi: “Ba ơi, ba đang làm gì vậy? Có phải ba lại tới cửa tiệm ăn cơm rồi không?”
Trịnh Vân Phi ừm một tiếng thừa nhận, nhưng giọng điệu có phần không tốt: “Con hãy quản tốt bản thân con, đừng bận tâm tới ba con.”
Trịnh Tự Huân liền im lặng, một lúc sau mới nói: “Ba à, con không phản đối ba tới cửa tiệm ăn cơm mà, nhưng ba lớn tuổi rồi, phải chú ý dưỡng sinh, bác sĩ nói ba phải ăn cơm theo thực đơn của bác sĩ, ăn nhiều protein chất lượng tốt, ít ăn chua cay dầu mỡ, ba phải chú ý một chút.”
Ông vừa dứt lời, người bên kia cuộc gọi trở nên im lặng, cũng không nói gì nữa, Trịnh Tự Huân còn tưởng ông đã tắt ngang điện thoại, bỏ điện thoại xuống coi mới phát hiện không có. Trong đầu của ông lóe lên một tia sáng, cảm thấy bản thân đã nhìn thấu chân tướng, kích động nói: “Có phải ba đã làm trái lời dặn của bác sĩ, chạy đi ăn đồ chua cay dầu mỡ không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận