Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 408 - Lẩu 14




Ba chắc chắn sẽ mỉa mai ông: “Sao cậu chủ lớn như con lại chịu hạ mình đến tiệm cơm nhỏ ăn rồi?”
Trịnh Tự Tuân vô cùng tin tưởng Hải Ninh, cảm thấy đối phương hiểu rất rõ về Hải Thị, nơi được giới thiệu nhất định sẽ không sai lầm, ông bèn kêu đối phương dẫn ông tới những tiệm cơm này xem thử.
Vì Trịnh Tự Huân và Hải Ninh đang ở khá gần tiệm cơm Bạch Ký, thế là hai người lái xe chạy đến tiệm cơm Bạch Ký.
Khi Trịnh Tự Huân và Hải Ninh sắp tới tiệm cơm Bạch Ký, hai người trò chuyện về công việc, tiện thể tán dóc tới Trịnh Vân Phi.
Lúc này, Hải Ninh như nghĩ tới điều gì đó, chợt nói: “Đúng rồi, ông Trịnh dọn ra khỏi khách sạn trước đó ở rồi.”
Khi Trịnh Vân Phi đến Hải Thị, biên tập đã sắp xếp khách sạn cho ông, nhưng Trịnh Vân Phi chưa ở được vài ngày thì nói ở không thoải mái lắm, muốn đổi một khách sạn khác. Biên tập bèn thu xếp một khách sạn sang trọng hơn nằm giữa trung tâm thành phố, nhưng Trịnh Vân Phi lại không cần, cứ phải sang khu vực bên cạnh.
Tính tình của Trịnh Vân Phi kỳ lạ là điều được công nhận trong ngành, người của ban biên tập không có ngăn cản ông, sắp xếp một khách sạn khác cho ông.
Hơn nữa Trịnh Vân Phi không cần chi phí chung, như cảm thấy ở thoải mái, tự túc ở đến tận bây giờ, công việc kết thúc rồi vẫn chưa rời đi.
Trịnh Tự Huân tò mò hỏi: “Ba tôi không có nói chuyện này với tôi, việc này là tại sao thế?”
“Không biết.” Hải Ninh lắc đầu: “Đúng rồi, chính là ở khu vực của tiệm cơm Bạch Ký đó, địa chỉ tại vùng lân cận tiệm cơm Bạch Ký, chỉ có khoảng cách hai ba trăm mét. Lát nữa ông có thể đi xem thử ba ông.”
Hải Ninh thầm nghĩ, anh ấy biết mùi vị của tiệm cơm Bạch Ký rất ngon, trước đó ông Trịnh còn viết lời giới thiệu cho tiệm cơm Bạch Ký, dễ nhận thấy ông hết sức hài lòng về tiệm cơm Bạch Ký, hiện nay ở gần tiệm cơm Bạch Ký như vậy, phải chăng vì tiệm cơm Bạch Ký nên ở đến tận bây giờ?
Sau khi Hải Ninh suy nghĩ một hồi bèn lắc đầu, sẽ không phải như thế đâu, có lẽ là trùng hợp thôi. Ông Trịnh đạo đức cao, trước giờ đều không sử dụng sắc thái khác với suy nghĩ, nếu ông ở lại vì tiệm cơm Bạch Ký, tại sao không nói với biên tập và con trai của ông chứ?
Điều này có gì đáng che giấu đâu.
“Được.” Trịnh Tự Huân gật đầu, nhớ lại cuộc điện thoại trước đó, mỉm cười nói: “Ba nói với tôi gần đây ông ấy đang dưỡng sinh.”
Hải Ninh nghe thấy câu này, liên tưởng tới món mới của tiệm cơm Bạch Ký, cảm thấy tin tức trong đầu mình được tiếp nối, đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên nhưng ông chưa nắm được, thế là ông nghi ngờ vuốt cằm của mình.
Chẳng mấy chốc thì ông không còn nghi ngờ nữa, vì bọn họ đã tới tiệm cơm Bạch Ký.
Trịnh Vân Phi và đoàn thể trợ lý của mình đang ngồi ở nơi dễ thấy, vừa nhìn thì có thể thấy được.
Một nồi uyên ương khổng lồ đang đặt trước mặt bọn họ, bên trái dầu sa tế sôi ùng ục, bên phải ngập tràn nấm.
Hải Ninh sực tỉnh, khó trách ông Trịnh muốn ở gần tiệm cơm Bạch Ký, hóa ra là thuận tiện ăn cơm!
So với sự ngơ ngác của Hải Ninh thì Trịnh Tự Huân cảm thấy kinh ngạc. Ông vừa giận vừa sốt ruột, bước nhanh về phía cửa tiệm, trông như một con sư tử nổi điên.
Trịnh Vân Phi nhìn tôm nõn trước mặt, gật đầu: “Tôm nõn dạng com bướm được bỏ đi đầu tôm và chỉ đen trên lưng tôm một cách vô cùng tỉ mỉ, chỉ chừa lại phần thịt lấp lánh, đầu bếp khá kỹ càng chu đáo, như vậy mới tiện cho khách hàng chứ!”
Sau khi Trịnh Vân Phi gắp một con tôm nõn nhúng vào nồi lẩu ớt đỏ một lúc bèn lấy lên nhét vào trong miệng. Ông nhai con tôm nõn trong miệng, thỏa mãn gật đầu: “Dầu sa tế này đúng là có công sức, nấu nhừ đến nỗi vừa tươi vừa thơm, dư vị vô cùng vô tận, khiến mùi vị của cả con tôm nõn cũng trở nên ngon miệng hơn.”
Trịnh Vân Phi cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, thế là lại gắp một con tôm hình con bướm.
Trợ lý thấy dáng vẻ của Trịnh Vân Phi, trong lòng thở dài một tiếng, bọn họ muốn khuyên Trịnh Vân Phi đừng ăn thức ăn dầu mỡ như vậy, nhưng không khuyên được.
Đối phương luôn có mọi cách khiến bọn họ im miệng, ngoan ngoãn cùng ông ngồi ăn lẩu.
Trợ lý chỉ đành nhìn chằm chằm Trịnh Vân Phi, không ngừng nhắc nhở bảo ông ăn ít chút.
Trịnh Vân Phi thấy dáng vẻ của anh ta thì hơi cảm khái: “Trong mùa thu lạnh như thế, một nồi lẩu nóng hổi như vậy, nung nấu tình cảm, nhúng chần câu chuyện, thật sự là một hưởng thụ lớn. Một nồi lẩu ngon miệng như thế để ở trước mặt cậu, cậu lại còn có lòng thanh thản quản tôi?”
Trợ lý bị chẹn họng đến nỗi nói không nên lời, chỉ đành ăn một miếng nấm tùng nhung, ưm… Thơm quá!
Nấm tùng nhung là một nguyên liệu quý báu, vì sinh sống trưởng thành đối với hoàn cảnh yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, cho đến hiện nay không ai có thể gây trồng nhân tạo, chỉ có thể thông qua thu nhặt dã ngoại mới có được. Vị giác trơn nhẵn sừng sực giống như bào ngư, phối hợp thêm canh nguyên chất nồng nặc, khiến người khác cảm thấy giới hạn vị giác liên quan tới tươi ngon trong đầu nâng tới mức độ cao một cách khó tưởng tượng nổi.
Ôi, hóa ra nấm có thể làm tươi tới cỡ này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận