Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 423 - Heo sữa quay 4




Sau khi Bạch Nhất Nặc đặt heo sữa xong thì nói với Kỷ Tử Hoài là không cần liên hệ trại chăn nuôi kia nữa, cô đã tìm được nguồn cung cấp.
Kỷ Tử Hoài tò mò hỏi là ai.
Bạch Nhất Nặc nói: "Một người khách nhiệt tình."
Bạch Nhất Nặc cũng không chọn trại chăn nuôi Quý Châu kia, cô chọn một trại chăn nuôi có giá cao nhất khác, bởi vì theo biểu hiện điều tra của Thịnh Hà kia, chất lượng heo mini trại chăn nuôi kia là tốt nhất.
Cô cũng không hoàn toàn tin tưởng cái điều tra này cho nên chỉ đặt trước một tuần, muốn thử mùi vị heo mini do trại chăn nuôi này nuôi ra như thế nào trước. Nếu như kém hơn trước kia cô ăn vậy cô sẽ đổi thành trại chăn nuôi Quý Châu đó.
Trong khi Bạch Nhất Nặc chuẩn bị món ăn mới thì việc mở rộng cửa hàng cũng nằm trong quá trình nghị sự. Cha Từ cực kỳ tích cực, đã sớm chuẩn bị kỹ càng đội thi công, nhanh chóng đến hiện trường.
Bạch Nhất Nặc nói với ông: "Tiệm của người rất bề bộn nhiều việc nhỉ, thật ra không cần vội vã như vậy."
Cha Từ khoát khoát tay, vui vẻ nói: "Chúng ta sửa sang lại cửa hàng càng sớm thì tôi có thể sớm dùng phòng."
Bạch Nhất Nặc giờ đã hiểu, hóa ra là vì phòng.
Bạch Nhất Nặc thấy đối phương tích cực như thế thì cũng không từ chối nữa, đối phương trao đổi về ý tưởng sửa sang và mỗi chi tiết nên thực hiện thế nào.
Cha Từ hiểu rõ nhu cầu của Bạch Nhất Nặc, cũng xem hết thực địa, sau khi thảo luận với công nhân thì nói cho Bạch Nhất Nặc đại khái có thể hoàn thành xong trong mười lăm ngày. Bởi vì đây là lần hai xây dựng nên lần này tiệm cơm Bạch Ký không cần đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Bọn họ chỉ cần trang bị thêm một cái thang lầu, sẽ không sửa sang lại tầng một.
Sau khi Bạch Nhất Nặc bàn bạc với cha Từ xong, đối phương gọi công nhân đến bắt đầu xây dựng.
Bạch Nhất Nặc thấy chưa đến giờ cơm đang nhàn rỗi nên lên tầng nhìn một lát, phát hiện công trình cải tạo đang hừng hực khí thế, đang đi đúng hướng.
Nhưng mà khi cửa tiệm lớn hơn thì nhu cầu về nhân viên cũng thay đổi nhiều. Hiện tại phục vụ trong tiệm chỉ có một mình Tô Mạt Mạt, cho dù là thu ngân, bưng thức ăn, hay là dọn bàn đều phải dựa vào Tô Mạt Mạt.
Bạch Nhất Nặc ngẫu nhiên có thể rảnh rỗi ra hỗ trợ thu ngân, nhưng mà thật sự không có thời gian giúp đỡ dọn dẹp và bưng trà đưa nước.
Vì vậy Bạch Nhất Nặc ra quyết định: Nên tuyển người mới!
Đầu tiên cô báo tin này cho Kỷ Tử Hoài và Tô Mạt Mạt. Sau khi Kỷ Tử Hoài nghe được tin tức này trong lòng cũng không hề chấn động.
Lúc Tô Mạt Mạt vừa tới, bởi vì trước đó Tô Mạt Mạt từng nói muốn đào cô chủ đi, cho nên Kỷ Tử Hoài có địch ý rất lớn với Tô Mạt Mạt. Nhưng mà sau đó Kỷ Tử Hoài phát hiện Bạch Nhất Nặc cũng không muốn đi, mà tiếp đó Tô Mạt Mạt cũng từ bỏ loại ý nghĩ này rồi, nên anh không đáp lại địch ý với Tô Mạt Mạt nữa.
Đối với người mới có tới hay không, Kỷ Tử Hoài thấy không quan trọng. Chỉ cần đối phương không đến đào cô chủ của anh là được, hơn nữa dù cho có đào chân tường thì Kỷ Tử Hoài cũng không còn lo lắng.
Bởi vì cô chủ của anh đào cũng không thèm đi!
Mà cuối cùng anh cũng không cần lo lắng sẽ có người mới rơi vào mắt cô chủ, từ bỏ việc nhận anh làm học trò.
Bởi vì anh đã thành học trò của cô chủ rồi!
Cho nên Kỷ Tử Hoài tuyệt đối không lo lắng. Người mới tới thì tới đi thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến địa vị của anh.
Nhưng mà Tô Mạt Mạt lại không giống, cô ấy sinh ra cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Sau khi cô ấy nghe thấy Bạch Nhất Nặc muốn nhận người, lập tức kéo cánh tay của cô nói: "Cô chủ, em có thể làm mà, không muốn tuyển người khác đâu."
Bạch Nhất Nặc lắc đầu: "Chúng ta sắp phải mở rộng tầng trên, phải lên tầng xuống tầng rồi, em sẽ rất mệt mỏi đó. Hơn nữa có một số đồ ăn quá bỏng, tôi lo lắng em không bưng được."
Tô Mạt Mạt vò đầu bứt tai, cô chủ đối xử với cô tốt quá, còn làm đồ ăn cho cô, còn chăm sóc cô nữa, quả thật là cô chủ cực kỳ tốt.
Cô còn chưa vượt qua Kỷ Tử Hoài trở thành nhân viên quan trọng nhất trong lòng cô chủ, Kỷ Tử Hoài đã thành học trò của cô chủ, địa vị cao hơn cô rồi. Hiện tại còn muốn tuyển người mới, lỡ như người mới này đặc biệt biết tranh thủ tình cảm thì làm sao bây giờ, vậy nồi lẩu, heo sữa quay kia của cô sẽ rơi vào miệng người mới mất.
Chỉ nghe người mới cười, đã ai từng nghe người cũ khóc?
Nỗi buồn của Tô Mạt Mạt từ đó mà đến, lại có người muốn tới giành cơm với cô!

Bạn cần đăng nhập để bình luận