Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 437 -




Sau khi Bạch Nhất Nặc tính toán số người, kêu Kỷ Tử Hoài lấy ra thức ăn mà trước đó đã chuẩn bị sẵn.
Đây là quả khô do cô chuẩn bị cho những ứng viên này, quả khô bao gồm xoài sấy khô, kiwi sấy khô, mạn việt quốc khô và nho khô. Mấy quả khô này đều là chính tay cô làm bằng thủ công, sau khi mang trái cây tươi đi xử lý, phơi nắng ở sân sau làm thành.
Cô cân nhắc tới mọi người sẽ khát nước, còn chuẩn bị thêm thức uống, nước chanh, trà lài và trà xanh.
Mỗi ứng viên nhờ vào bảng số thứ tự đều có thể nhận được một phần quả khô và thức uống tại quầy của Kỷ Tử Hoài.
Cô còn kêu Kỷ Tử Hoài nói cho ứng viên biết, nếu giành được top năm mươi thì có thể bước vào vòng phỏng vấn. Cho dù sau cùng không trúng tuyển cũng có thể nhận được một phần nhỏ món heo sữa quay.

Giang Chính là sinh viên ngành biểu diễn của học viện kịch Hải Thị. Vào cuối tuần, cậu ta vốn chuẩn bị ra ngoài chơi game với bạn cùng phòng, kết quả bạn cùng phòng nói cuối tuần này không chơi game nữa, muốn cho cậu ta coi chút đồ tốt.
Giang Chính vốn tưởng rằng thật sự là đồ tốt, thế là đi theo bạn cùng phòng tới sân vận động đường Giang Nam. Cậu ta ngẩn ngơ bước vào, mới biết mình đã bị bạn cùng phòng lừa dối, đây là một buổi tuyển dụng. Cậu ta vốn chuẩn bị bỏ về, kết quả bạn cùng phòng không cho cậu ta đi, còn nói lấy bảng số thứ tự có thể nhận đồ ăn, bảo cậu ta đi thử xem.
Giang Chính bị bạn cùng phòng kéo vào trong một cách không tình nguyện, đi tới trước mặt Bạch Nhất Nặc. Lúc cậu ta nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Nhất Nặc, không khỏi hơi đỏ mặt, thầm nghĩ, người này trông cũng xinh quá nhỉ. Khi cậu ta vừa chuẩn bị nói điều gì đó thì đã bị bạn cùng phòng của cậu ta lôi đi.
Giang Chính không vừa lòng hất tay của cậu ấy ra: “Cậu làm gì thế?”
“Chúng ta có thể tới lấy đồ ăn dựa vào số thứ tự này, chúng ta đi mau.”
Giang Chính chỉ đành ghé quầy của Kỷ Tử Hoài lấy quả khô và thức uống với bạn cùng phòng của cậu ta. Quả khô được đựng trong túi giấy nhỏ có in logo tiệm cơm Bạch Ký, số lượng không nhiều, chỉ có vài miếng. Thức uống uống bằng ly giấy sử dụng một lần.
Giang Chính nhìn quả khô và nước chanh, có một ít không xem trọng: “Đây chính là đồ tốt mà cậu nói ư? Chẳng qua là quả khô kết hợp nước chanh thôi?”
Sau khi bạn cùng phòng lấy được nước chanh, vội vã uống một ngụm, thốt ra một tiếng thở dài thoải mái: “Đã quá, tôi lướt thấy tiệm cơm Bạch Ký trên trang web Đạn Mạc, nghe người ta nói đồ ăn của tiệm cô ấy rất ngon, tôi còn không tin lắm, nhưng không ngờ nước chanh cũng ngon tới cỡ này.”
Ly nước chanh này chỉ dùng ly giấy sử dụng một lần để đựng, thoạt nhìn vô cùng không có phong cách đẳng cấp, hết sức bình thường.
Giang Chính nhíu mày lại, không nhịn được nói: “Cậu cũng khoa trương quá rồi chứ, ngon thế nào đi chăng nữa có thể ngon bằng tiệm trà sữa không?”
Bạn cùng phòng vuốt cằm của mình, như đang suy nghĩ điều gì đó: “Tôi cảm thấy ngon hơn quán trà sữa.”
Giang Chính không tin, bèn cầm ly nước chanh lên uống một ngụm, không khỏi hơi sững sờ, ly nước chanh này thật sự hơi khác, nước chanh vừa chua vừa ngọt, mát lạnh ngon miệng, khiến người ta nước bọt đầy miệng.
Cậu ta nhìn ly nước chanh này, thẳng thắn thành khẩn nói: “Đúng là cũng ngon lắm, mùi thơm của chanh rất nồng, độ ngọt vừa đủ, làm bằng cách nào vậy?”
Bạn cùng phòng cũng rất tò mò, thế là hỏi Kỷ Tử Hoài đang đứng đối diện rót nước chanh: “Chào anh, xin hỏi nước chanh này là làm như thế nào? Nước chanh do chính tôi pha cũng không ngon như vậy, ngược lại vừa chua vừa đắng. Nếu không tiện nói, thế thì thôi ạ.”
“Đây là cô chủ pha đấy, tôi không biết, tôi hỏi thử giúp cậu nha.” Kỷ Tử Hoài bỏ cái thìa trên tay xuống, đi hỏi Bạch Nhất Nặc ở bên cạnh.
Sau khi Kỷ Tử Hoài hỏi xong Bạch Nhất Nặc, quay về nói: “Dùng nước muối ngâm qua trái chanh, sau đó cắt lát chanh dùng mật ong ướp chế, bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh. Khi pha nước chanh thì gắp hai miếng chanh ra trước, sau đó đổ nước cốt chanh mật ong vào và cho thêm nước, nước pha phải sử dụng nước nguội hoặc nước ấm… Nước chanh làm như vậy chua ngọt vừa miệng, không dễ có vị đắng.”
Bạn cùng phòng gật đầu, tò mò hỏi: “Tại sao các anh làm nước chanh không giống với quán trà sữa bên ngoài bán vậy? Hình như còn ngon hơn ngoài kia một ít, vô cùng giải khát, mùi vị rất thơm.”
“Theo như tôi biết, quán trà sữa bình thường sẽ sử dụng si rô chanh và nước đường cô đặc.” Kỷ Tử Hoài nghe xong, hơi kiêu ngạo: “Mà đây là do thầy của tôi làm, dùng chanh loại tốt của bản địa Hải Thị và mật trăm hoa của Vân Nam.”
Bạch Nhất Nặc bận việc xong liền chuẩn bị giúp Kỷ Tử Hoài một tay, chia đồ giúp anh ấy. Đúng lúc cô nghe thấy lời nói của Kỷ Tử Hoài, bước chân khựng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận