Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 452 - Sủi cảo và bánh trôi 2




Rượu mơ là một loại rượu ít người biết đến, điển cố nổi tiếng nhất là Tào Tháo lấy mơ xanh nấu rượu mời Lưu Bị cùng luận anh hùng thiên hạ. Diễn nghĩa đã khiến một loại rượu trở nên hot. Sau này chỉ cần ai nói tới rượu mơ là sẽ không thoát khỏi điển cố mơ xanh nấu rượu.
Phần lớn mọi người nói đến triều Tần chỉ có thể nhớ Thủy hoàng đế và hai đời đã vong, nói đến triều Minh chỉ có thể nhớ tới các vị hoàng đế kì quặc, có người làm thợ mộc, có người tu tiên, còn có người cưới bà vú của mình, nói đến triều Thanh chỉ có thể nhớ tới mái tóc. Thế nhưng nói tới tam quốc, phần lớn mọi người đều có thể nói ra khá nhiều thứ, tam quốc chắc chắn là triều đại đỉnh lưu.
Quý Dư Trì ăn một miếng tôm bạc đất muối tiêu, con mắt hơi trợn lên, vỏ tôm xốp xốp trong vắt, thịt tôm tươi non đàn hồi.
“Con tôm này rất tươi, thịt dày lại ngon, sau khi chiên ở nhiệt độ cao, vỏ tôm có mùi bơ nồng. Tôi từng ăn rất nhiều tôm muối tiêu, cũng coi như có một chút tâm đắc về chuyện ăn tôm nhưng chưa từng ăn tôm có độ lửa tốt và mùi vị thơm ngon như thế.”
Bạch Nhất Nặc nghe thấy anh ta khen ngợi thì cười một tiếng: “Anh rất biết nắm bắt trọng điểm đấy, chỗ mấu chốt liên quan đến việc có thể nấu tôm bạc đất muối tiêu ngon hay không là ở độ lửa lúc chiên. Điều chỉnh độ lửa tốt sẽ dễ dàng khóa nước thịt lại, khiến thịt tôm vừa ngon vừa mềm.”
Mặc dù Quý Dư Trì là một người ngoài nghề, không phải đầu bếp chuyên nghiệp cũng không phải người yêu thích ẩm thực nhưng khả năng quan sát suy luận tốt, cộng thêm ăn được đồ ăn khiến mình hài lòng thì sẽ nhanh chóng nắm được bí quyết khen người khác. Mỗi khi ăn một món ăn, anh ta đều sẽ cảm thán từ tâm can, lời nói ra đều rất có trình độ, như thể nhà phê bình ẩm thực vậy.
Phần lớn người nghe thấy lời khen đều sẽ rất vui vẻ, Bạch Nhất Nặc cũng không ngoại lệ, thường xuyên mỉm cười, cười tươi như hoa.
Tô Mạt Mạt nghe thấy lúc hai người nói chuyện với nhau không khỏi sững lại, trong lòng chua chát, sao người này lại biết ăn nói như thế, bực mình quá, không giống cô ấy, chỉ biết nói trâu bò.
Không được, phải tìm người đánh bại anh ta!
Tô Mạt Mạt không nhịn được liếc Kỷ Tử Hoài bên cạnh, phát hiện Kỷ Tử Hoài chỉ thong thả ăn, hoàn toàn không nhận ra bà chủ và nhân viên phục vụ mới tới nói chuyện với nhau rất vui.
Kỷ Tử Hoài hoàn toàn không trong tình trạng ấy, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Tô Mạt Mạt, liếc mắt nhìn cô ấy: “Nhìn cái gì?”
“Không, không nhìn cái gì cả.”
Tô Mạt Mạt cắn răng, chỉ có thể dựa vào chính cô ấy thôi.
Tô Mạt Mạt nhìn chằm chằm tôm bạc đất muối tiêu trong bát, nhớ lại cảm nhận kinh ngạc vừa nãy, cả đầu chỉ nghĩ đến điệu vịnh than, kìm nén hồi lâu rốt cục bật ra một câu: “Ngon”!
Sau khi nói xong, Tô Mạt Mạt thở dài, khổ nỗi cô ấy không có văn hóa, chỉ dùng một câu ngon để đi khắp thiên hạ.
Nhưng cô ấy đã đạt được mục đích rồi, Bạch Nhất Nặc nhìn về phía cô ấy, sau đó dùng đũa chung gắp một con tôm bạc đất muối tiêu cho cô ấy: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
“... Vâng.”
Đến quá nửa bữa cơm, Bạch Nhất Nặc đột nhiên phát hiện Quý Dư Trì đã ăn tất cả các món rồi, chỉ không động vào sủi cảo kia, thế là tò mò hỏi: “Anh không thích ăn sủi cảo tôi làm ư?”
Tất cả mọi người đều ăn sủi cảo năm màu, chỉ có một mình Quý Dư Trì chưa từng động vào. May mà sủi cảo năm màu không có canh kèm mà là loại khô, nếu không đã sớm vữa nát rồi.
“Không.” Tay cầm đũa của Quý Dư Trì ngừng lại, sau đó đưa về phía sủi cảo năm màu kia.
Sau khi nghe thấy trong lớp bột làm vỏ của mấy cái sủi cảo này bỏ thêm nước rau thì anh ta cảm thấy có lẽ chỗ sủi cảo này không ngon. Ví dụ như nước bí đỏ ngọt miệng, phối với sủi cảo mặn thì làm sao có thể ngon cho được?
Thế nhưng anh ta không thể không nể mặt Bạch Nhất Nặc thế là gắp một cái sủi cảo màu bí đỏ lên, chậm rãi bỏ vào trong miệng. Tay cầm chiếc đũa của anh ta không khỏi ngừng lại, sủi cảo bí đỏ này... rất ngon.
Sủi cảo này có nhân cây tể thái với thịt heo, mới vừa cắn vào đã có nước thịt nóng hổi tràn ra, nước thịt vừa mặn vừa tươi, khiến người ta không nhịn được muốn thốt lên tuyệt cú mèo.
Sủi cảo tể thái thịt heo vốn đã rất ngon, hơn nữa lúc nhào bột bỏ thêm một ít nước bí đỏ mang đến màu sắc, cũng đem lại vị ngọt cho sủi cảo. Ở trong thức ăn mà bỏ thêm mùi vị tương phản sẽ làm mùi vị ban đầu trở nên càng thêm mãnh liệt. Ví dụ như lúc ăn dâu tây bỏ thêm chút ít muối thì lúc ăn chẳng không ra vị mặn mà ngược lại còn khiến vị ngọt càng thêm rõ ràng.
Vị ngọt này hoàn toàn không mạnh, cũng không đột ngột, ngược lại làm bật lên vị mặn, làm cho mùi vị của cả cái sủi cảo có thêm nhiều tầng lớp.
Lần này Quý Dư Trì không lạnh nhạt với chỗ sủi cảo năm màu ấy nữa mà ăn còn nhanh hơn bất cứ ai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận