Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 467 - Sủi cảo và bánh trôi 17




Người làm tạp dịch nói: “Anh không thấy thầy cai của chúng ta cũng tự mình đến làm chủ thầu ư, chính là vì cơm của tiệm cơm Bạch Ký.”
Tiểu Vương có phần thờ ơ, lời này cũng quá khoa trương rồi: “Cái này thì không chắc, có lẽ là quan hệ của thầy cai và người ở tiệm này tốt cho nên tự mình đến đốc thúc.”
Mãi đến khi anh ta lấy được một phần bánh trôi.
Tiểu Vương nhận lấy một phần bánh trôi, liên tục nói cám ơn với người đưa tới. Anh ta mệt mỏi cho tới trưa, cộng thêm thời tiết rất lạnh, toàn thân không còn chút sức lực nào, cho dù phần bánh trôi này bình thường cũng đủ khiến anh ta thoát khỏi mệt mỏi rồi.
Phần bánh trôi này tản ra hơi nóng nghi ngút, bánh trôi vừa nhỏ vừa tròn, trắng nõn như tuyết, giống từng viên long nhãn, nước canh trong suốt, phía trên còn rắc một ít cẩu kỷ. Cẩu kỷ màu đỏ lúc nổi lên, lúc chìm xuống khiến bánh trôi nên thơ hơn nhiều.
Anh ta múc một cái bánh trôi cho vào trong miệng, sau đó lập tức nhai bánh trôi trong miệng, đến khi nhân mè đen bên trong bánh trôi chảy ra, tay cầm thìa của anh ta không khỏi ngừng lại, không nhịn được thốt lên: “Bánh trôi này ngon thật.”
Chỗ bánh trôi này là Bạch Nhất Nặc làm thuần thủ công, trước dùng bột gạo nếp nhào bột, sau đó dùng đường bột, mè đen làm nhân đường, lại nhào nặn thành bánh trôi nhỏ. Cô nặn khéo, bánh trôi vừa nhỏ vừa tròn, vô cùng xinh đẹp. Bột dùng để làm bánh trôi là bột nước, khiến vỏ bánh trôi trở nên cực kì trơn mềm. Toàn bộ bánh trôi vừa mềm vừa trơn, vừa tròn vừa non.
Tiểu Vương nhai bánh trôi trong miệng, cảm giác thậm chí trong miệng còn không có cảm giác thực, khiến người ta ngậm trong miệng không nỡ nuốt.
Sau khi người làm tạp dịch nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Vương thì không nhịn được bật cười: “Vừa nãy anh còn cảm thấy đồ của tiệm cơm Bạch Ký chỉ bình thường, bây giờ đã biết rồi chứ?”
Tiểu Vương không thèm nói chuyện với bọn họ, ăn bánh trôi hết miếng này đến miếng khác, đến khi ăn hết tất cả bánh trôi mới thở phào một hơi. Sau khi bánh trôi nóng hổi vào dạ dày, anh ta cảm giác từng lỗ chân lông trên người mình đều đang kêu gào thỏa mãn.
Điều này làm anh ta không nhịn được đi tới trước mặt người làm tạp dịch, lén lút hỏi: “Khi nào thì tiệm cơm Bạch Ký mở rộng lần thứ ba?”
Người làm tạp dịch: “...”
Tiểu Vương nói: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao thầy cai muốn tới làm đốc công rồi, từ trước đến giờ tôi chưa từng ăn bánh trôi ngon như vậy. Trước đây lúc tôi ăn bánh trôi, ăn đến cuối sẽ luôn cảm thấy ngọt khé cả cổ, nhưng phần vị ngọt của phần bánh trôi này vừa phải, bên trong còn vẫn bỏ thêm nước hoa quế nên đỡ ngấy.”
Người làm tạp dịch lắc đầu, tỏ ý lực bất tòng tâm: “Tôi cũng không biết chừng nào thì tiệm cơm Bạch Ký mở rộng lần thứ ba, nhưng dựa theo tốc độ mở rộng này thì cũng nhanh thôi.”
Từ trước đến giờ Tiểu Vương chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình hi vọng bà chủ nhanh chóng mở rộng bởi vì bà chủ nấu cơm ngon.
Hai ngày sau, công cuộc mở rộng của tiệm cơm Bạch Ký chính thức hoàn thành. Cuối cùng điều kiện của tiệm cơm Bạch Ký cũng tốt lên, thoát khỏi danh hiệu quán nhỏ như ruồi, trở thành “quán lớn như ruồi”.
Bởi vì Bạch Nhất Nặc bỏ ra nhiều tiền, cộng thêm công ti xây dựng của cha Từ tương đối đáng tin, kết quả sửa sang vô cùng tinh xảo. Hơn nữa đều dùng chất sơn khá tốt, không chứa foóc-man-đê-hít, không có mùi gay mũi.
Trước khi Bạch Nhất Nặc để bọn họ sửa sang đã vẽ bản thiết kế. Cô thích phong cách cổ kính, nếu như không phải điều kiện không cho phép thì cô rất muốn biến cả tiệm cơm này thành Cẩm Ngọc Trai của triều Đại Ngụy.
Nhưng đó là chuyện không thể, chỉ những vật trang trí vô giá kia thôi cô đã không mang tới rồi.
Cô chỉ có thể dùng hết khả năng sửa sang theo thẩm mỹ của cô.
Bây giờ một nửa lầu hai đã thành phòng bao, một nửa là phòng ăn. Tuy rằng diện tích không thể nói là rất lớn nhưng vì tận dụng tốt không gian nên đã làm thành tám phòng bao. Diện tích phòng bao cũng không chật chội, có thể đặt được một cái bàn tròn cho hơn mười người.
Bởi vì suy nghĩ đến tỉ lệ sử dụng phòng bao, Bạch Nhất Nặc đã thông báo ghi chú sử dụng phòng bao tiệm cơm Bạch Ký ở phía dưới thực đơn và trên chương trình nhỏ, đó chính là tám người trở lên mới có thể sử dụng phòng bao.
Tuy là cha Từ nói chất lượng không khí hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, bản thân ông ở đó cũng được, thế nhưng Bạch Nhất Nặc vẫn để trống lầu hai hai ngày, mua thật nhiều đồ trang trí trang hoàng mới bắt đầu kinh doanh.
Khách khứa nhìn thang bộ và thang máy bên cạnh quầy thu ngân, trong lòng hết sức tò mò: "Bà chủ, cái thang máy này của cô thông lên đâu thế? Thông lên lầu hai ư? Không phải lầu hai là đơn vị đào tạo ư?”
"Bây giờ đơn vị đào tạo kia không làm nữa, lầu hai cũng là một bộ phận của tiệm cơm Bạch Ký. Phía trên có phòng bao, cũng có phòng ăn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận